Long Thiên Mặc ảm đạm cười: "Tôi mời cô, coi như là bồi thường với cô đi. Cô còn có yêu cầu gì nữa không, tôi có thể đáp ứng."
Lương Mộc Tình lắc đầu: "Mời tôi ăn cơm là được rồi, về sau các anh lái xe cẩn thận một chút."
Tuy rằng cô cũng có chỗ sai, nhưng người lái xe đụng phải cô cũng sai. Hơn nữa sao cô có thể đem lỗi lầm đổ lên người mình, có thì cũng là do người khác, vì thế giáo dục người ta một chút.
Long Thiên Mặc lại bị cô làm cho tức cười, rõ ràng cái bộ dáng còn trẻ như vậy nhưng ngữ khí nói chuyện như người lớn tuổi vậy.
Anh ta bỏ văn kiện trong tay sang một bên, một tay khoát lên tay vịn, hai mắt nặng nề chống lại cô.
"Xin hỏi quý danh của cô là…?"
Lương Mộc Tình mới nhớ ra phải giới thiệu: "Tôi tên là Lương Mộc Tình."
"Ừ, Lương tiểu thư."
Xe dừng lại trước một nhà hàng Trung Quốc, Lương Mộc Tình nhìn thoáng qua, là một nhà hàng đồ Trung, cô rất thích đồ ăn Trung Quốc.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください