Khi Mạc Thanh Yên đã sắp đến ngày sinh dự tính, cô lại béo hơn một chút, bụng rất lớn. Cô mặc áo bầu đi đi lại lại trong phòng, Lệ Đình Tuyệt ngồi trên sô pha xem tài liệu.
Anh nhướng mày:
"Tiểu Yên, em nghỉ ngơi một chút đi."
Mạc Thanh Yên quật cường không chịu dừng lại, hai tay cô đỡ thắt lưng, càng gần ngày sinh cô càng khó chịu.
Lần trước, khi mang thai hẳn là đều vất vả hơn bây giờ. Nhưng cô hoàn toàn quên rằng, thời gian khi đó trôi qua quá nhanh, chớp mắt ba đứa nhóc kia đã lớn nhanh như vậy.
Mà lúc này cô cũng rất mệt, vô cùng vất vả.
Đêm nào cũng thức dậy rất nhiều lần, may mà có Lệ Đình Tuyệt ở bên cô, điều này khiến lòng cô trở nên ấm áp.
Không nghỉ ngơi, em phải vận động nhiều một chút, em nhất định phải sinh tự nhiên.
Cô nghe bác sĩ nói sinh tự nhiên tốt cho em bé, hơn nữa cô cũng không muốn rạch một dao ở bụng. Vết sẹo lúc trước khi sinh ba đứa nhóc kia gần như đã không còn nhìn thấy nữa.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください