Lệ lão thái thái nghe được lời của lão gia tử, cũng tặng thêm một câu.
"Đúng, về sau chúng ta đều là người một nhà, nên gọi cha mẹ đi."
Lam Vũ Điệp đáp lại bà một tiếng, "Mẹ."
"Ai . . . . . . Đi, đi ăn cơm nào, đồ ăn đã chuẩn bị xong từ sớm rồi."
Một nhà nhiệt nhiệt nháo nháo ăn bữa tối, ba đứa trẻ con cùng lão gia tử cùng lão thái thái đi tản bộ. Lam Vũ Điệp và Lệ Đình Phàm đến phòng cũ của Lệ Bắc Thành, nó cách căn biệt thự kia của Lệ Đình Tuyệt không xa.
Lệ Đình Tuyệt nắm tay Mạc Thanh Yên trở về căn biệt thự kia, trước khi vào cửa, Lệ Đình Tuyệt còn bế cô lên. Mạc Thanh Yên ôm cổ anh cười nói.
"Em có thể tự đi mà."
Đôi mắt hẹp dài của Lệ Đình Tuyệt nheo lại, "Đây coi như lần đầu tiên em chính thức vào ở Lệ Gia, đương nhiên anh sẽ ôm em vào rồi."
Phụ nữ ai cũng thích suy nghĩ lung tung, chủ yếu là bởi xã hội bây giờ có quá nhiều đàn ông khi yêu thì nâng lên trời, khi hết yêu có thể một phát đá bay người ta đi.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください