Lúc cô nói lời này, mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, không dám nhìn thẳng anh.
Mà ánh mắt Lệ Đình Tuyệt nhìn chằm chằm phía dưới làn váy của cô, thực sự chân trần chạy tới rồi, nha đầu này đúng là mạnh miệng.
Tay to nắm chặt tay cô, ánh mắt lãnh trầm, trách cứ.
"Sao em không đi giày? Em là sợ anh sẽ chết sao? Yên tâm, vì em cùng bọn nhỏ, anh còn lâu mới chết được."
Tầm mắt dán chặt vào người cô, cô càng thêm không được tự nhiên. Sao lúc nãy mình lại quên chứ, giày cũng chưa đi, lại còn để anh biết, thật quá xấu hổ.
Mạc Thanh Yên hít sâu một hơi, lạnh lùng câu môi.
"Đúng vậy, em đến đây để xem anh chết chưa đấy? Nếu không phải Lãnh Nhiên nói đó là trách nhiệm của em thì anh chẳng là cái đinh gì!"
Dứt lời rút tay về, Lệ Đình Tuyệt nhìn mặt cô lạnh lùng, thật đúng là quật cường.
"Đi giày vào đi."
Anh gầm nhẹ một tiếng, mắt nhìn dép lê dưới chân.
Mạc Thanh Yên lui về phía sau mấy bước, ngồi xuống sô pha.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください