Mặt Băng Khối không chút thay đổi nói một câu: ''Còn tạm.''
Dương Quang lại tiếp một câu, ''Cũng không nhìn xem là cha của ai.''
Angela chỉ nhìn một mình anh, tay nhỏ bụm mặt, thật sự rất thích, làm sao bây giờ?
Mạc Thanh Yên đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Angela, ''Đủ rồi đấy, đừng nhìn nữa, nước miếng đều sắp chảy ra rồi.''
Cô bé cười ha ha, giơ tay xoa xoa, sau đó cổ vũ Mạc Thanh Yên, ''Mẹ cố lên, nhất định phải gả cho Tiểu Tuyệt.''
Mạc Thanh Yên thật sự là hết cách với con bé này, nhìn thấy soái ca liền không đi nổi đường, cái này không biết là di truyền từ người nào?
Lúc này Lệ Đình Tuyệt nhận được điện thoại của ông nội, ''Ông nội, có chuyện gì?''
Anh đã đi tới bên này rồi, ngồi ở ghế phó lái, Mạc Thanh Yên khởi động xe, lái đi.
''Ông xem báo cáo xét nghiệm rồi, là tư tâm của Kiêu nhi, đêm nay đưa bọn họ tới nhà ăn bữa cơm đi.''
Bà nội Lệ ở một bên chờ không kịp, cướp lấy điện thoại.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください