Mạc Thanh Yên dỗ Angela một hồi, cuối cùng cô bé cũng ôm gấu bông ngủ. Cô cảm thấy mình phải cứng rắn hơn mới được, nếu không chỉ sợ lớn lên cô bé cũng không cai được cái tật xấu này.
Đột nhiên một bàn tay to đặt lên lưng cô, lập tức cô bị cuốn vào một cái ôm ấm áp. Sau đó chỗ cổ truyền đến hơi thở nóng ẩm, giọng nói khàn khàn của anh.
"Dỗ xong con gái rồi có phải nên dỗ chồng một chút không?"
Sau đó bàn tay to cầm lấy một bên **** của cô nhéo mạnh một cái. Mạc Thanh Yên khẽ hừ : "Này, anh thật vô lại. "
Nhưng mà người đàn ông nào đó chẳng chút để ý, hôn lên cổ cô, bàn tay cũng bắt đầu không thành thật.
Mạc Thanh Yên nóng nảy, vội vàng bắt lấy tay anh : "Tuyệt, nếu anh còn như vậy, sau này em sẽ không một mình ở chung với anh nữa."
Vốn cô đã rất sợ, cũng rất lo lắng. Nhưng anh thì ngược lại, mỗi lần ở bên nhau đều phải châm lửa, khiến cho hai người đều rất khó chịu.
Nghe cô nói, Lệ Đình Tuyệt đột nhiên dừng lại, chỉ là ôm chặt lấy cô.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください