webnovel

Chương 122: Người bình thường

編集者: Waveliterature Vietnam

"Nó vừa mới ở bên ngoài."

Mấy tên côn đồ chui vào nhà vệ sinh, không thấy cảnh người nhảy vào đường ray kinh hoàng đó.

Vẫn đang có những người khác đang ở trong nhà vệ sinh công cộng, nhưng khi nhìn thấy diện mạo hung tợn lại còn hùng hổ bước vào, thì tất cả người trong nhà vệ sinh hốt hoảng cúi đầu chạy ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, có mấy người đang đi vệ sinh giữa chừng thấy vậy cũng bỏ chạy ra ngoài.

"Mấy tên vướng bận đều ra ngoài hết cả rồi." cơ bắp cuồn cuộn của Nhiễm Hoàng Phát túm lấy mặt nam viên chức, "Này, có muốn bị biến thành bao cát không? Làm bao cát cũng không sao đâu, đánh hội đồng nó đi."

Nói xong, Hoàng Mao đẩy mạnh nam nhân viên viên chức, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hình xăm con rồng trên cánh tay nổi lên, khuôn mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

"Đây là một người bình thường, hãy cẩn thận để không gây ra vấn đề gì."

Đám còn lại cười, châm thuốc lá.

"Không sao cả, dù sao cũng không ai nhìn thấy nó."

"Ồ, hình như có ai nhảy xuống đường ray." Một tên côn đồ ló đầu nhìn ra, hít một hơi thuốc thật sâu, "Đánh đi, cảnh sát khu tàu điện ngầm không có ở gần đây, không ai quản được việc này đâu."

Nam nhân viên dơ hai tay lên, co người cúi đầu xuống, người không ngừng run rẩy,: "Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi có để đưa các anh một ít đưa tiền .... có thể để tôi đi không?"

"Tiền?" Hoàng Mao nhếc mép cười lên lắc lắc bàn tay, "Không không nên, bọn ta không phải mấy tên chuyên tống tiền." 

"Ta nói rồi ngươi chỉ cần ngoan ngoãn làm bao cát cho bọn ta." Rượu trong bụng đột nhiên dâng lên, hắn kinh tởm nôn hết ra, vãi ra lên hết cả đầu nam viên chức.

Mùi hôi thối nhìn cũng khiến người ta buồn nôn

"Xin hãy tha cho tôi, xin hãy tha cho tôi." Nhân viên nam run rẩy nhục nhã, bất kể cả mùi hôi thối trên đầu.

"Thằng chó." Tên côn đồ lau khóe miệng "Đến, đấm đá, đến đây."

Nhìn thấy Hoàng Mao đánh nam viên chức đó, những tên côn đồ đứng cạnh cười hả hê khoái chí, nhìn biểu hiện của nam viên chức bị đánh bọn chúng thấy giống như một chú hề vui nhộn trong rạp xiếc, rồi cả bọn bật cười lớn hơn.

"Xin hãy tha cho tôi, cầu xin các người."

"Làm ơn, làm ơn."

Nam viên chức đôi chân run rẩy, người gần như ngã quỵ xuống đất.

"Ta không phải nói ngươi đánh trả hay sao? Này!"

Bốp bốp.

Nam viên chức quỳ gối trên mặt đất.

"Làm ơn, làm ơn." Năm ngũ quan của con người khốn khổ nhăn lại với nhau, nước mắt tuôn rơi.

"Mẹ kiếp, ta..." Hoàng Mao thóa mạ một tiếng, nhấc chân lên đá một cú thật mạng.

Nếu như bị đá trúng, đầu nam nhân viên sẽ bay thẳng vào bồn cầu vệ sinh, tưởng tượng những gì kinh tởm sẽ xảy ra.

"Dừng lại."

Ngay khi đang đến lúc cao trào nguy hiểm, một giọng nói run rẩy vang lên ở cửa nhà vệ sinh, mặc bộ đồ đen khuôn mặt khẩn trương co rúm của Thủ Võ Hùng đang run rẩy.

"Các người dừng tay." Thủ Võ Hùng đặt chiếc cặp ở trên bồn rửa, hít một hơi thật sâu và nói: "Có chuyện gì hướng về ta đây này."

Một tên người nồng nặc mùi rượu đang cao hứng đánh nam nhân viên khó chịu quay đầu lại, liếc nhìn Thủ Võ Hùng, nhìn một chút sau đó cười thật lớn.

"Lại một thằng tới đây chịu chết à."

"Hắn là ai vậy, nghĩ mình là siêu anh hùng sao?"

"Tôi đến với mày đây."

Nói xong hai cánh tay cuồn cuộn của bọn côn đồ dơ lên, nếu là người bình thường thì sẽ không một ai dám cản trở bọn chúng. Một khi mà bọn chúng đã say rồi thì thực sự là không trời không đạo, nhiều nhất cũng chỉ là bi quan hai ngày, đó là bản chất của bọn chúng.

Hơn nữa, những người đang bị bắt nạt thường sẽ không báo cáo cho cảnh sát về những gì mà họ đang phải chịu đựng, cho dù là vì lý do gì, đồn cảnh sát không phải là nơi sẽ tiếp nhận mọi việc trên trời dưới đất, nói không chừng nếu bị lộ ra sẽ bị công ty đối xử khác, nhưng cũng không phải là không thể tồn tại, vì vậy trong môi trường xã hội bị tha hóa này, người ta thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình, chứ đừng nói đến việc bảo vệ người khác.

Nhìn vào bọn côn đồ hoành hành, Thủ Võ Hùng hét lên, dơ nắm đấm và lao tới.

Không có quy tắc, tư thế của Thủ Võ Hùng trông giống như một đứa trẻ đang đánh nhau.

Bọn côn đồ say rượu không thèm để ý chúng cười to hơn, giơ chân đá một cú vào bụng của Thủ Võ Hùng, cú đá rất chính xác, trực tiếp đá trúng vào dạ dày của Thủ Võ Hùng.

Hắn bật người lùi lại vài bước, nhưng còn chưa kịp bước, thì một tên côn đồ khác túm vào cổ của hắn.

Thủ Võ Hùng thiếu kinh nghiệm chiến đấu lại không biết cách dùng Chuck Lạp với nhẫn thuật, nó hoàn toàn không phát huy được

"Mới chỉ một phát dạo đầu mà như thế này sao, một anh hùng rơm đấy à, oh."

Thủ Võ Hùng ánh mắt đỏ bừng, một ngọn lửa đang bùng lên trong cơ thể hắn, hắn muốn phun ra một ngọn lửa, đốt cháy những kẻ độc ác trước mặt hắn, nhưng nếu phun một ngọn lửa lúc này, tên kia cũng sẽ bị chết tức thì.

Đúng rồi, yêu hồ đã cho hắn sức mạnh của chính mình không riêng gì phun lửa, lúc ấy là trong thời điểm đang chạy trốn trong rừng rậm, hắn đã đổ "Linh lực" vào tay chân của mình, cho nên tốc độ chạy cũng trở nên phi thường

Sức mạnh đó có thể tăng cường cho bản thân!

Thủ Võ Hùng nhắm mắt lại, cảm nhận sức mạnh tâm linh của con yêu hồ bị phong ấn trong cơ thể.

Đem linh lực này truyền vào tứ chi.

Có rồi!

Một nguồn năng lượng mạnh mẽ hội tụ trên cánh tay.

"Đám các ngươi .... Khốn kiếp!" Thủ Võ Hùng giơ lòng bàn tay lên, tức giận cầm lấy cổ tên côn đồ.

"Cái gì ngươi .... ...."

Bọn côn đồ muốn đánh Thủ Võ Hùng, nhưng biểu hiện đột nhiên đau đớn.

"Rắc rắc."

Cổ tay bị cứng lại phát ra một âm thanh kỳ lạ.

Thủ Võ Hùng trừng to hai mắt, trông sáng như ngọn đèn trong đền, bàn tay bị siết chặt lại tạo ra sức mạnh kinh khủng cứ như không phải là con người.

"Đau quá, đau quá." Mấy tên côn đồ cắn răng, cố gắng rút bàn tay ra, những bài giáo huấn trước mà chúng định nói như với nam viên chức tất cả đều bay biến trong đầu.

"Cái quái gì thế, còn không đánh hắn đi."

"Phải. . . . . . Phải chặt đứt. . . . . ."

"Hực hực!" Thủ Võ Hùng sử dụng tất cả sức mạnh của mình, cổ tay mấy tên côn đồ đột nhiên co lại một vòng tròn, tiếng gãy xương vang lên.

"A, a!"

Những tên côn đồ khác vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy từng người một, có người còn lấy thứ gì đó ra từ tay họ.

Xương cổ tay bị gãy làm mấy tên côn đồ gào thét quỳ gối hết xuống mặt đất, Thủ Võ Hùng vỗ ngực, quơ nắm đấm đầy uy lực lao lên.

"Giết nó ...."

Một tên côn đồ bị Thủ Võ Hùng đấm vào một bên má, bay lên không trung giữa căn phòng

"Khốn ...."

Một tên khác thì ôm bụng bay xa ba mét.

"Ta ...."

Đầu bị đập khoang cửa trên, rồi xụi lơ rơi xuống đất.

Người duy nhất còn lại là tên Hoang Mao lúc này còn say rượu giờ đã tỉnh táo hơn phân nửa, nhìn đồng bọn nằm xung quanh mặt đất, hắn không kịp phản ứng để nói bất cứ điều gì, thì cả người đã bị Thủ Võ Hùng túm cổ dơ lên.

"Ngươi rốt cuộc ...."

Thủ Võ Hùng kéo mặt lại gần, hét lớn một tiếng: "Côn!"

Sau khi hét xong, Thủ Võ Hùng đập đầu Hoang Mao vào bồn vệ sinh.

Nhìn thấy cảnh rên rỉ của đám côn đồ, Thủ Võ Hùng thở hổn hển, trên trán đầy mồ hôi chảy ra vì căng thẳng.

Nam viên chức không dám tin vào mắt mình rồi từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm vào hiện trường hỗn loạn.

Một con người thoạt nhìn cũng bình thường như anh ta ở ngoài xã hội, lại có thể đánh một đám côn đồ tơi tả nằm hết xuống dưới đất, chuyện này thật không thể tin được.

Nam viên chức lau nước mắt trên mặt của hắn, nghẹn ngào nói một cách chân thành: "Cảm .. thật sự cảm ơn anh rất nhiều."

"Không cần, không cần." Thủ Võ Hùng mỉm cười vẫy tay và rời đi.

"Rất là cảm kích anh."Nam viên chức đi theo phía sau, "Bởi vì ta đã làm chậm trễ thời gian của anh , anh có cần phải đến bệnh khám không."

"Ta không sao." Cho dù đó là thể chất hay tinh thần, trạng thái của Thủ Võ Hùng rất tốt.

Cả hai đi ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, vừa lúc cảnh sát địa phương đã được tập hợp cùng với nhân viên tàu điện ngầm, mắt nhìn vào vị trí của tàu điện ngầm, hành khách đứng chờ trong đường hầm nằm rải rác tốp hai tốp ba.

"Nhảy vào ray sao ...." Nam viên chức tự hỏi," ta sẽ gọi cho anh một chiếc taxi. "

Trong số các sự kiện nhảy ray, thì giờ giấc của tàu điện ngầm không còn đúng khuôn khổ nữa, là bởi vì quỹ đạo đường bộ của đảo quốc thực sự rất khó đoán, một tuyến tàu gặp chuyện không may, , thì tất cả các chuyến tàu khác đều bị trì hoãn, nam viên chức không ngừng cúi đầu, ra ngoài kiếm một chiếc taxi.

"Tạm biệt."

Bên ngoài cửa sổ xe, nam viên chức vô cùng cảm kích vẫy tay nói lời cảm ơn.

"Tạm biệt."

Ngồi trong một chiếc taxi, Thủ Võ Hùng bật cười.

Hắn gãi đầu, bóng ma trong thảm kịch nhảy vào đường ray lúc nãy đã xóa dần trong đầu hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn đi taxi xa xỉ như vậy sau khi kết hôn, ngồi trong xe và nhìn phong cảnh hai bên, Thủ Võ Hùng mỉm cười hạnh phúc, hắn cảm thấy rằng mình đã tìm thấy được hướng đi của cuộc sống.

Ngay khi Thủ Võ Hùng cảm thấy thư thái thoải mái, thì có một chiếc xe đã thu hút sự chú ý của hắn, đó là một chiếc xe hãng Mitsubishi màu đen thuộc giấy phép của Đại Bản

Xe Mitsubishi này không quen thuộc lắm.

Chiếc xe Mitsubishi dừng ở ngã tư cách nhà không xa, người vợ bước xuống xe và vẫy tay nói lời tạm biệt với người tài xế.

次の章へ