Trên xe ngựa, Hoàng đế vô cùng nhếch nhác, búi tóc tán loạn, mặt mũi trắng xám, trong đôi mắt lộ ra mấy phần sợ hãi.
Hắn không ngờ kỵ binh của người Kim lại lợi hại như vậy, bất kể hắn dùng bao nhiêu nhân mã cũng không ngăn cản được sự tấn công của người Kim. Những người đó giống như vĩnh viễn đánh không chết, nhe nanh múa vuốt giống như ma quỷ, nhìn thôi đã khiến cho người ta kinh hãi.
Nếu như hắn còn đi chậm chút nữa, nhất định là khó giữ được tính mạng.
"Lục Anh đâu." Hoàng đế hô to, "Lục Anh đi đâu rồi."
Thường An Khang lập tức tới bẩm báo: "Lục đại nhân dẫn người ngăn cản người Kim ở phía sau."
Hoàng đế gật đầu liên tục, may mà có Lục Anh ở bên cạnh hắn.
"Hoàng thượng, chúng ta… thật sự cứ đi như vậy sao?" Thường An Khang không nhịn được thấp giọng hỏi.
"Không đi thì làm thế nào?" Giọng Hoàng đế khàn khàn, "Chẳng lẽ ở lại cho người Kim bắt hay sao?"
Vậy cũng không phải.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください