Lang Hoa liếc mắt nhìn Ngô Đồng.
Bộ dạng Ngô Đồng vội vã, giống như rất sợ nàng đổi ý, đuổi hắn ra ngoài, không đợi Lang Hoa nói chuyện, lập tức mở hộp ra.
Lang Hoa lập tức dở khóc dở cười, cúi đầu xuống nhìn, trong hộp đặt một cái ống nhỏ màu đen.
"Đây là cái gì?"
Hỏi đến cái này, Ngô Đồng dương dương đắc ý, "Đây là ám tiễn, công tử chúng ta tìm hai người làm ra, buộc vào trên ống tay áo, bên trong có mười hai mũi tên ngắn."
Ngô Đồng nói rồi lấy mấy cái ám tiễn ra: "Trong này có hai cánh bướm, nhẹ nhàng đẩy phía sau một cái... là có thể bắn ám tiễn ra ngoài, dễ dùng hơn tên hoa mai."
"Thật đúng là càng ngày càng đần," Tiếng của Bùi Khởi Đường từ trong sân truyền tới: "Ai dạy ngươi như thế hả, ta biết ngay chuyện gì ngươi cũng làm không tốt mà."
Ngô Đồng cúi đầu, mặt đầy vẻ ủy khuất: "Ta nói có gì sai đâu, Đại tiểu thư hiểu hết rồi."
Giọng Bùi Khởi Đường trầm xuống, "Lang Hoa, nàng đừng động vội, ta dạy nàng."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください