webnovel

第二十六章 Phối hợp

編集者: Nguyetmai

Trong phòng, Cố Đại thái thái trông vô cùng tiều tụy, nhìn thấy nàng miễn cưỡng kéo ra nụ cười, "Lang Hoa, sao con tới rồi," Nói rồi hỏi Tiêu ma ma, "Đại tiểu thư đã uống thuốc chưa? Cơm ăn bao nhiêu?"

Tiêu ma ma vội nói: "Thuốc đã uống rồi, dùng một bát cơm lớn, ba đĩa thức ăn, một bát canh hạt sen."

Tiêu ma ma không nói, Lang Hoa còn chưa ý thức được mấy ngày nay khẩu vị của mình tốt như vậy.

Có thể là vì chạy đi chạy lại, hận không thể chạy một lượt những con đường kiếp trước chưa chạy.

Cố Đại thái thái đứng lên muốn ôm Lang Hoa, Lang Hoa tự mình trèo lên giường, ngồi cách Cố Đại thái thái hơi xa một chút.

Cố Đại thái thái vội vẫy tay với Lang Hoa, "Qua đây, ngồi cạnh mẫu thân."

Lang Hoa vẫy vẫy tay, "Cơ thể mẫu thân không thoải mái, bệnh đậu mùa của con còn chưa hoàn toàn khỏi, tránh để bệnh khí truyền cho mẫu thân."

Cố Đại thái thái nghe thấy lời này vành mắt càng đỏ, "Người làm mẫu thân như ta thật sự là vô dụng, lại còn phải để con đến bảo vệ ta, ta... Ta chi bằng chết đi cho sạch sẽ... Tránh để liên lụy con, nếu không phải ta, Lư ma ma đó... "

Nước mặt tuôn ra từ trong mắt Cố Đại thái thái.

Cố lão thái thái thường nói, Cố Đại thái thái là người thích bi lụy, khi thành thân với Cố Đại lão gia chính là như vậy, Cố lão thái thái còn cho rằng tuổi tác lớn rồi, Cố Đại thái thái sẽ có chút trưởng thành, ai ngờ giống như thời gian không hề đi qua người bà ấy vậy, không có nửa chút thay đổi.

Lang Hoa cũng sợ mẫu thân vẫn sẽ bước lên con đường kiếp trước đó, "Mẫu thân đừng buồn, không có Lư ma ma cũng sẽ có người khác, chỉ cần Vương gia tìm cách luôn có thể tìm được cơ hội."

"Ta chỉ là không ngờ," Cố Đại thái thái rên rỉ, "Ta đối với bà ta không bạc."

Không phải nói đối đã ai tốt, người đó liền có thể cả đời không rời không bỏ ngươi sao.

Nàng cũng là qua một kiếp mới biết, tình cảm và lợi ích của con người căn bản là hai việc khác nhau.

Lang Hoa đang nghĩ, Cố Đại thái thái đột nhiên nói: "Con còn nhớ lúc nhỏ con rơi xuống hồ không, vẫn là Lư ma ma cứu con lên."

Rơi xuống hồ? Lang Hoa không nhớ rõ lắm, dường như là có một lần như thế.

Cố Đại thái thái nói: "Bà ấy lúc đó cũng là liều mạng cứu con lên, ta thế nào cũng không ngờ... "

Lang Hoa suy nghĩ kĩ càng, "Mẫu thân, con nhớ là Khương ma ma đẩy con lên bờ trước, Lư ma ma lại kéo Khương ma ma ra khỏi hồ."

Cố Đại thái thái nghe xong ngây ra, dường như lúc này mới hiểu ra, "Nói như vậy, lúc đó bà ta đã lừa ta."

Lang Hoa an ủi Cố Đại thái thái, "Lòng người cách lớp da bụng, mẫu thân đừng quá để tâm." Mẫu thân đột nhiên hỏi việc nàng lúc nhỏ, nếu không phải sau khi trọng sinh, nàng cố gắng tìm lại cảm giác khi tám tuổi, không ngừng nhớ lại tất cả những việc đã trải qua lúc nhỏ, nàng có thể cũng không thể nhớ nổi việc này.

Cố Đại thái thái hồi lâu mới ổn định lại tình cảm, "Con nói, cả nhà Lư ma ma chúng ta nên xử lý thế nào? Vương gia lại nên làm sao? Chúng ta thật sự phải gây với Vương gia tới cùng sao?"

Thì ra mẫu thân lo lắng là cái này.

Lang Hoa đợi tới khi đạo sĩ làm phép ra ngoài mới nói: "Mẫu thân cảm thấy sao?"

Cố Đại thái thái vò chiếc khăn tay thành một nắm, "Vừa nãy tam thẩm con tới rồi, nói chuyện với ta một hồi lâu, ta cũng cảm thấy... giờ không nên đắc tội Vương gia... vạn nhất thật sự có phản quân đánh vào, chúng ta còn phải trông chờ Vương Đại lão gia giúp đỡ."

"Ý của tam thẩm con là, hoặc là đi theo Lục gia, hoặc là ở lại nhờ Vương gia che chở, không thể chặn hết đường của mình."

Tam thẩm hôm qua cũng không đến nói chuyện với Lục lão thái thái, hiển nhiên là muốn để bản thân mình ở ngoài sự việc. Hôm nay tới khuyên bảo mẫu thân, chắc chắn là muốn lập công trước mặt Lục gia và Vương gia.

"Yoo, nhanh như vậy chuyện này đã làm xong rồi?" Bên ngoài truyền tới tiếng của tam thẩm.

Rèm vén lên, Cố Tam thái thái đi vào, nhìn thấy Lang Hoa cũng có mặt, nụ cười trên mặt càng sâu hơn chút, "Lang Hoa, sao cháu ở đây? Lục gia đưa tới rất nhiều quà cho cháu, cháu mau đi xem xem."

Lang Hoa lắc lắc đầu, "Con tới ngồi với mẫu thân một lát."

Ánh mắt Cố Tam thái thái càng sâu hơn, cười tươi ngồi lên ghế, "Ta thấy Lục gia rốt cuộc vẫn là thích Lang Hoa, Lục Anh dù là con vợ lẽ lại là trưởng nam, Lang Hoa tương lai gả qua đó sẽ không chịu thiệt thòi."

Cố Đại thái thái không cầm được chau mày, "Đệ muội trước mặt trẻ con, đừng nói những điều này."

Cố Tam thái thái mím môi cười, "Mỗi lần Lục Anh tới, Lang Hoa không phải chơi cùng cậu ta, có vài lời còn cấm kị nó làm gì," Nói rồi nhìn về phía Lang Hoa, "Có phải không Lang Hoa? Cháu có thích Lục Anh ca ca không?"

Lang Hoa không hề do dự, "Thích."

Nàng thích Lục Anh, không có gì không thể nói.

Lục Anh đã nói với nàng nhiều lời như vậy, nàng cũng không muốn hủy đi hôn ước này, nỗ lực nên làm nàng vẫn là phải làm.

Chỉ có để tổ mẫu biết tâm ý nàng vẫn thích Lục Anh, tổ mẫu mới không vứt bỏ Lục Anh.

Hơn nữa, mấy cái **** này cũng hiểu một đạo lý, thích cái gì thì đi làm cái đó, không cần ấm ấm ức ức, không cần kiềm chế tình cảm, phải sống thật vui vẻ thoải mái.

Nàng không có gì phải sợ.

Vì ít nhất có mấy chục năm kiếp trước nghiên cứu, nàng còn thực lực hùng hậu hơn bất cứ ai.

Cố Tam thái thái "hì hì" cười một cái, đúng là trẻ con, lời gì cũng dám nói, nói ra cũng không thấy xấu hổ, trái lại vô cùng thản nhiên, khiến bà ấy không nói ra lời.

Cố Tam thái thái ngậm ngụm trà, "Cho nên nói, Lang Hoa sớm muộn cũng phải gả cho Lục gia, hai nhà khó tránh trở thành thông gia, không nên để mất thể diện."

Chỉ cần có thể nắm được Cố Đại thái thái và Cố Lang Hoa, Lão thái thái thương yêu cháu gái, cũng sợ tương lai tới Lục gia chịu khổ, đương nhiên cũng sẽ thỏa hiệp, Cố Tam thái thái cảm thấy nước cờ này của bà ấy đi vô cùng tuyệt diệu.

"Vì sao?"

Cố Lang Hoa vừa xem sách vừa nghiêm túc hỏi bà ấy, Cố Tam thái thái ngây ra một lát, rốt cuộc là đứa trẻ không hiểu chuyện, "Lang Hoa, đạo lý bên trong đây cháu còn chưa hiểu, không biết sau này sẽ đối diện với hoàn cảnh như thế nào."

Cố Lang Hoa nói: "Đúng chính là đúng, sai chính là sai, đây là hai việc khác nhau."

Cố Tam thái thái định thử khuyên Lang Hoa, "Đứa bé ngốc, đây không phải hai việc khác nhau, đây là một việc."

Cố Lang Hoa lắc lắc đầu, "Chỉ có Lục gia nhận sai, hôn ước này mới có thể tiếp tục."

Cố Tam thái thái đột nhiên đỏ bừng mặt, đứa trẻ này là đồ ngốc sao? Những tinh thần thấu hiểu ở chỗ Lão thái thái đó đều đi đâu rồi? Chỉ có đứa trẻ mới cho rằng thế gian này có phân biệt trắng đen, chính tà, đến luật pháp trong mắt những vị quan to hiển đạt cũng chỉ là một tờ giấy bỏ đi mà thôi.

Đắc tội với Lục gia và Vương gia, Cố gia cái gì cũng không phải, Lục gia sao có thể cúi đầu, không chỉ muốn nhận sai còn phải tiếp tục hôn ước, Cố Lang Hoa thật sự coi mình là cành vàng lá ngọc, người người đều xin cưới sao.

Lang Hoa không chịu đồng ý, Cố Đại thái thái lại bị đánh động rồi, bà ấy chỉnh lại vạt áo, nhìn Lang Hoa một cái, "Lần này không thể để con làm bừa, tam thẩm con nói đúng, giờ vẫn chưa phải lúc làm cứng với Lục gia và Vương gia."

"Mẫu thân vẫn là chịu khó dưỡng bệnh, việc bên ngoài người không cần lo."

Cố Đại thái thái lại giống như không nghe thấy.

Cố Tam thái thái cũng đứng dậy, đỡ Cố Đại thái thái lên "Ta cùng đi với đại tẩu."

Hai người vừa sắp đi khỏi phòng, liền nghe thấy Cố Lang Hoa đằng sau nói: "Hai người đi cũng vô dụng, tổ mẫu chỉ nghe lời con nói."

*****

Sự thật chứng minh, lời của Cố Lang Hoa không sai.

Mặc Cố Đại thái thái và Cố Tam thái thái khuyên nhủ hết nước hết cái, cuối cùng Cố lão thái thái nói với Cố Lang Hoa hai câu, đem lễ vật của Lục gia trả lại.

Lục lão thái gia nhìn thấy lễ phẩm trên bàn đột nhiên làm rơi bình trà trong tay, "Có một ngày chúng phải khóc lóc cầu xin chúng ta," Nói rồi dặn dò Quản Gia, "Nói với Vương gia, chỗ Cố gia chúng ta cũng không dùng sức được, bảo họ tự đi giải quyết."

Lục lão thái gia đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía Lục lão thái thái, "Nói với tỉ tỉ của bà, cháu gái đó của bà ấy đừng hòng gả vào Lục gia nhà ta, Lục gia nhà ta không cần người con dâu như nàng ta."

Lục Anh không cầm được nghĩ tới khi nhắc tới trưởng bối Lục gia, biểu cảm của Cố Lang Hoa, không phải không để trưởng bối Lục gia trong mắt, mà là không ôm bất cứ hi vọng gì đối với trưởng bối Lục gia.

Nhìn bộ dạng của tổ phụ, chỉ là biết lợi dụng Lục Nhị thái thái đắc lợi từ Cố gia, căn bản không biết Vương gia còn có dự tính khác, lúc này đi thoái hôn, đó chính là đem chiến hỏa dẫn lên người mình, lật lại thông gia hai nhà Lục, Cố liền trở thành then chốt lớn nhất của cả sự việc, trái lại đã che đậy việc Vương gia ở bên cổ vũ hạ nhân Cố gia hại chủ.

Nếu Cố lão thái thái vì vậy bị tức chết, Lục gia liền trở thành hung thủ.

Lục Anh nghĩ ngợi một lát, muốn nói lại thôi, Lục lão thái thái bên cạnh nhìn ra Lục Anh có lời muốn nói, dặn dò hạ nhân lui ra, mới nói: "Anh Nhi, xưa nay làm việc ổn thỏa, có cách nghĩ gì cháu cứ nói ra nghe xem."

Lục lão thái gia ngồi lại vào trong ghế, chỉ nghe cháu trai mở miệng.

Lục Anh nói: "Cháu cảm thấy, Cố gia đem lễ vật trả lại chúng ta, trái lại là nghĩ cho chúng ta."

Lục lão thái gia suýt chút vứt bình hoa trên bàn lên người Lục Anh.

Lục Anh nhìn tổ phụ đang tức giận, đột nhiên cảm thấy nói chuyện với Cố Lang Hoa đúng là một việc nhẹ nhõm lại vui vẻ.

次の章へ