Hạ An Lan búng nhẹ trán Yến Thanh Ti: "Đứa ngốc này, sao lại nhiều vấn đề như thế nhỉ?"
"Ai chẳng có tính buôn chuyện hả bác, đây đều là tin tức mà nhân dân cả nước muốn biết đó, thế nên đương nhiên con cũng muốn biết rồi. Dù sao trước kia cũng không có cơ hội, nhưng mà bây giờ Hạ An Lan - người vốn chỉ thấy trong ti vi đang ngồi trước mặt con, đương nhiên con không thể bỏ qua cơ hội này rồi."
Yến Thanh Ti nói xong mới cảm thấy dường như cô có chút mạo phạm, vừa rồi kêu thẳng tên của Tổng thống thì phải.
A, chán sống rồi! Cô bị dọa sợ bèn lui lui về, lúng túng cười hai tiếng.
Ngược lại thì Hạ An Lan một chút cũng không thấy có vấn đề gì, trái lại còn cảm thấy Yến Thanh Ti thân cận với ông như vậy khiến ông rất vui, con bé không còn khách sáo như trước nữa.
Hạ An Lan bật cười, nói: "Được rồi, vậy con hỏi đi, con còn muốn biết cái gì?"
Yến Thanh Ti đảo đảo mắt, nói: "Bác, vậy bác..."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください