Bà ấy ở cái tuổi này đã không nhìn ra được có bao nhiêu nét giống Yến Thanh Ti nữa, nhưng khi thấy bà, Yến Thanh Ti không nhịn được mà cảm thấy rất xót xa.
Bà gầy đến nỗi cổ tay chỉ còn lại mỗi xương, kim truyền dịch đâm vào mạch máu còn có thể nhìn thấy hình dáng mờ mờ của đầu mũi kim dưới làn da.
Hạ An Lan cúi người xuống, thì thầm bên tai bà: "Mẹ, con là An Lan đây, con đến rồi. Con mang theo một tin tốt cho mẹ này, đây chắc là tin mà mẹ muốn nghe nhất suốt mấy chục năm qua."
"Mẹ, năm đó Tiểu Ái không chết, con bé còn sinh cho mẹ một cô cháu gái này. Mẹ nhìn xem… con bé giống hệt mẹ khi còn trẻ, mẹ vẫn còn đang mong nhớ Tiểu Ái rất nhiều, đúng không mẹ? Vậy thì mẹ tỉnh lại đi, nhìn Thanh Ti này, nhìn con bé cũng như nhìn thấy Tiểu Ái. Đứa bé này xinh đẹp giống hệt Tiểu Ái."
Hạ An Lan ngẩng đầu nói với Yến Thanh Ti: "Thanh Ti… Lại đây, con nói với bà ngoại vài câu đi, để bà nghe được tiếng con."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください