Diệp Thiều Quang nhìn bóng lưng Quý Miên Miên, anh thấp giọng nói: "Anh còn chưa có được em, làm sao cam lòng chết được."
Quý Miên Miên ngơ ngác đi ra ngoài, khi ra tới cổng trại giam rồi cô mới phản ứng lại kịp.
Quý Miên Miên quay phắt lại nhưng đã không thấy bóng dáng Diệp Thiều Quang đâu nữa rồi.
Yến Thanh Ti ấn mấy tiếng còi: "Lên xe đi."
Quý Miên Miên ngơ ngẩn lên xe.
"Có gặp được không?"
"Gặp rồi."
"Thế nào rồi?"
"Anh ấy... chắc... sẽ ổn thôi." Quý Miên Miên liếm liếm môi, như thể vẫn cảm nhận được hơi ấm trên môi mình.
Cô tóm tóc, cô thật vô dụng quá, còn không hỏi anh ở trong đó thế nào, có ổn không nữa. Ở nơi này chắc chắn là không tốt rồi?
Quý Miên Miên thở dài, cô thấy hôm nay mình thật kì lạ, không biết nói thế nào, cứ cảm thấy kì lạ thôi.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください