Cận Tuyết Sơ kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, cửa phòng đã đóng lại mà anh ta vẫn đứng ngây ra đấy, đột nhiên quên mất mục đích hôm nay về đây làm gì?
Yến Thanh Ti đột nhiên cười lên. Đúng thật là, đi đâu cũng gặp người quen!
Trước cô nhìn thấy Cận Tuyết Sơ cùng người khác chiến đấu kịch liệt ở ban công, giờ thì Cận Tuyết Sơ nhìn thấy cô và Nhạc Thính Phong quấn quýt lấy nhau, đây chắc cũng được tính là có nhân quả.
Nhạc Thính Phong cắn Yến Thanh Ti một phát: "Lúc này em còn cười cái gì?"
Yến Thanh Ti nghịch một chỏm tóc của Nhạc Thính Phong: "Tôi đang nghĩ, đêm thanh gió mát thế này mời một anh đẹp trai ngủ cùng hình như là một phương án không tồi."
Nhạc Thính Phong bế thốc Yến Thanh Ti lên: "Em nên làm như thế lâu rồi, lãng phí biết bao đêm xuân."
Yến Thanh Ti cười: "Nên hôn nay mới mượn anh chứ không phải bác gái."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください