Cô có thể nói gì? Có thể nói thế nào? Ban ngày ban mặt, cô có thể nói với mọi người có con yêu phi lễ cô sao?
Yêu Nghiệt dùng ánh mắt vô tội nhìn cô, đặc biệt uất ức nói, "Ai bảo em cứ dựa trên người anh… Anh là đàn ông bình thường, không có phản ứng gì với em thì em mới phải khóc đó."
Đậu Đậu không nhìn hắn, tự hờn dỗi. Cô khóc cái rắm ý chứ khóc, cô ước gì nó không lên được. Hắn không lên được cô mới vui!
Mẹ nó chứ, lúc trước nghĩ hắn là thái giám còn thương hại hắn một trận kìa!
Bạch Linh thấy cô không nói lời nào, khẽ nhíu mày không vui, "Nếu không có chuyện gì thì làm bài tiếp đi."
Đậu Đậu trộm nhìn Yêu Nghiệt đang nheo mắt, chỉ có thể gật đầu, "Vâng."
Bạch Linh đi rồi, Đậu Đậu không để Yêu Nghiệt ôm cô nữa. Kể cả hắn có thu hồi hung khí, dù thu rồi cũng không được.
Yêu Nghiệt nhận mệnh thở dài, đứng sau cầm tay cô âm thầm cảm khái. Xem ra, con đường theo đuổi vợ yêu của hắn còn dài lắm…
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください