Tại Thanh Ba Viên.
Bóng đêm lạnh như nước, Lam Vân mở cửa bước ra, bộ tăng phục màu trắng bởi vì ánh nến nhu hòa mà tỏa ra vầng sáng dịu dàng. Nàng bình tĩnh nhìn về bàn đá ở góc sân - nơi đèn không chiếu đến, sau đó chầm chậm đi tới.
"Đêm đã khuya, vương gia vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"
Vì ngồi ở nơi ánh đèn không chiếu đến, nên lúc này Lam Vân không thể thấy được thần sắc trên gương mặt của Sở Tuyệt, chỉ nghe rõ giọng nói hờ hững của hắn.
"Tại sao thánh tăng vẫn chưa ngủ?"
"Tiểu tăng vừa mới tu thiền xong."
Lam Vân tự nhiên ngồi xuống ghế đá cạnh Sở Tuyệt, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen: "Vương gia có tâm sự." Câu nói này không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
Sở Tuyệt không lên tiếng.
Không nghe thấy thanh âm của hắn, Lam Vân mỉm cười, chắp hai tay lại: "Tâm sự của vương gia đến từ Cửu công chúa." Nàng vẫn nói với giọng điệu khẳng định.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください