Sở Hồng không lên tiếng nữa, nhưng đầu mày hắn đang nhíu chặt lại.
Bạch Sơ Nguyệt thấy hắn cẩn trọng như vậy, lời muốn nói ra cũng không dám nói nữa, nàng sợ bản thân mình sẽ nói sai.
"Ngươi muốn nói gì, trẫm cho phép ngươi nói." Sở Hồng nói.
"Thiếp đang nghĩ, có khi nào... có khi nào bởi vì thiếp nằm mơ thấy giấc mơ kì lạ, khó mà tưởng tượng được ấy nên đã phá vỡ số mệnh? Mới thay đổi một vài chuyện?" Trải qua giấc mơ này, Bạch Sơ Nguyệt thật ra đã tin vào những chuyện ma quỷ trên thế gian này. Từ khi Kinh thành xuất hiện vị thánh tăng vốn không nên xuất hiện này, nàng vẫn luôn rất lo lắng, lo rằng thánh tăng là do Phật tổ phái xuống để ngăn nàng phá hoại số mệnh.
Sở Hồng không lên tiếng mà chỉ phất phất tay: "Chuyện liên quan đến việc ngươi mơ thấy tương lai, trời biết, đất biết, ngươi biết, trẫm biết, ngươi có hiểu không?"
Biểu cảm của Bạch Sơ Nguyệt trở nên sợ hãi: "Thiếp hiểu."
"Lui xuống đi."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください