Cuối cùng tôi và Mao Khả Ngọc mỗi người cõng một người, tập tễnh ra khỏi tòa nhà. Mặc dù tôi không biết lúc nãy ba người kia đã đối mặt với chuyện gì, nhưng nhìn nét mặt như muốn ăn thịt người của Mao Khả Ngọc, chắc đó cũng không phải chuyện vui vẻ gì.
Thể lực tôi cũng không tốt, lại thêm vừa nãy bị Mao Khả Ngọc bóp cổ nên bây giờ có thể cõng Hàn Cẩn ra khỏi đây đã coi như là kỳ tích rồi. Thấy có người đến đón, tôi lập tức nằm co người trên đất.
Sau khi về doanh địa, Mao Khả Ngọc kể lại cho Hồ Phàm chuyện đã xảy ra khi chúng tôi ở trong tòa nhà. Hàn Cẩn và lão Tứ đều bị âm hồn bám vào người, liên tục đánh hắn, còn tôi… giống như đồ ngốc cứ trợn mắt đứng trước gương không nhúc nhích.
Tôi nhìn hai bàn tay đầy vết thương, lòng rất khó chịu, không muốn nói gì. Khi Hồ Phàm nghe đoạn tôi đứng trợn mắt trước gương, thì hỏi tôi đã nhìn thấy gì.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください