webnovel

Chương 319: Anh tình nguyện buông tay để em có được hạnh phúc (1)

編集者: Nguyetmai

Tất cả mọi người nhìn về phía Thẩm Thần Bằng như thể đang chờ anh gật đầu.

Thẩm Thần Bằng cười nhạt, nói: "Mấy người cứ tự nhiên, hôm nay tôi chỉ nghe lời ông cụ dẫn em gái tôi ra ngoài chơi một chút thôi."

Có lời này của Thẩm Thần Bằng nên đám người bắt đầu gọi điện thoại.

An Noãn thầm cảm khái, cái đám người này chỉ cần gọi một cú điện thoại là ngôi sao hay nghệ sĩ gì gì đó đều chủ động dâng tới cửa, tựa như chỉ cần dính dáng một chút tới bọn họ là đi đến đâu cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.

Rất nhanh, ba ngôi sao tới cùng một lúc, có hai người trong số đó chắc là khách quen nên quen thuộc chào hỏi bọn họ, cái giọng ỏn à ỏn ẻn kia quả thực có thể khiến xương mềm nhũn, chắc là đàn ông chỉ thích mấy phụ nữ như vậy mà thôi. Một ngôi sao khác dường như có chút ngại ngùng, ngay cả cách ăn mặc cũng không khoe da thịt như hai người kia. Người nọ chỉ mặc một cái váy liền đơn giản dài đến đầu gối, nhìn qua có chút ngây thơ.

Thẩm Thần Bằng quét mắt nhìn rồi gọi ngôi sao có chút ngại ngùng kia qua, An Noãn thấy gương mặt của anh đột nhiên căng lên thì cô khẽ híp mắt lại.

Đám người này cũng chú ý tới vẻ mặt của Thẩm Thần Bằng, thậm chí còn cố ý để ngôi sao kia ngồi xuống bên cạnh anh.

"Cố Thu, cô chăm sóc cậu hai nhà họ Thẩm cho tốt, cậu ấy mà vui vẻ thì cô đóng không hết phim đâu."

Người tên Cố Thu chính là ngôi sao nhìn qua có vẻ ngây thơ kia, cô nàng ngồi bên cạnh Thẩm Thần Bằng, hai tay nắm chặt lại với nhau có vẻ như đang rất khẩn trương. Khó có được một người sống trong bùn lầy vẫn có thể giữ được tâm tính như lúc ban đầu.

"Cố Thu ngốc quá, còn không mau rót rượu cho cậu hai đi, cứ ngồi như kẻ ngốc vậy, chẳng lẽ cô còn đợi cậu hai hầu hạ cô sao"

Cố Thu lập tức rót rượu, An Noãn thấy bàn tay cô nàng đang khẽ run rẩy.

An Noãn cảm thấy buồn cười, sợ đến như vậy cơ à, nhưng Thẩm Thần Bằng nhìn qua đâu có vẻ nào là hung dữ đâu.

Cô bé kia rót hai ly rượu rồi đưa một ly đến trước mặt Thẩm Thần Bằng, sau đó run rẩy nói: "Cậu hai, tôi mời anh một ly."

Đôi mắt sâu hút của Thẩm Thần Bằng liếc cô nàng một cái rồi nhận lấy ly rượu, uống cạn.

Mọi người bên cạnh ngơ ngác, rất ít khi Thẩm Thần Bằng sảng khoái uống cạn một ly rượu do con gái rót như vậy, thậm chí không hề làm khó đối phương.

Thẩm Thần Bằng đưa mặt lại gần An Noãn, sau đó nhỏ giọng nói bên tai cô: "Anh dẫn em đi chỗ khác ăn khuya, chỗ này ồn ào quá."

An Noãn gật đầu.

Thẩm Thần Bằng đứng lên rồi hời hợt nói với đám người còn lại: "Mấy người cứ chơi đi, đêm nay tính hết cho tôi, bây giờ có việc phải đi trước."

Thẩm Thần Bằng ôm lấy An Noãn rời đi, lúc ra khỏi câu lạc bộ An Noãn cũng nhận ra tâm tình của anh không tốt lắm.

Anh dẫn cô đến một cửa hàng đồ ngọt sau đó thản nhiên nói: "Anh thấy em có vẻ rất thích ăn bánh ngọt."

"Đúng thế, nhất là bánh ngọt vị matcha."

Anh hơi dừng một chút rồi bật cười, nói: "Quả nhiên là người một nhà, anh cũng rất thích vị matcha."

Anh nhìn cô ăn, nhìn một hồi đột nhiên cười: "Những cô gái bên cạnh anh có rất ít người giống em, muộn thế này rồi mà vẫn dám ăn."

An Noãn đắc ý nói: "Em là kiểu người ăn cái gì cũng không béo, em còn mong mình béo lên được một chút đây này."

"Đúng là con gái nên mập một chút thì tốt hơn, cảm giác khá tốt."

An Noãn xấu hổ đỏ bừng cả mặt, tên này dám nói mấy lời như vậy trước mặt cô.

"Nghe nói bác hai của em cấm Huy tới nhà, chuyện này em có biết không?"

An Noãn đáp lời một tiếng, bác hai chẳng phải là ba anh đấy sao, cái tên này đúng thật là…

"Em không biết."

"Huy gọi điện cho anh bảo anh chuyển lời đến em một tiếng, nhận điện thoại của anh ta đi."

An Noãn chép miệng, hóa ra người này là phản tặc.

"Anh không hiểu rõ chuyện tình cảm của hai người nhưng anh muốn nói cái nhìn của anh về Huy. Tuy rằng không tiếp xúc nhiều lắm nhưng anh thấy khá khen cậu ta, ấn tượng của anh về cậu ta là lần cùng nhau ăn bữa cơm, lúc ấy có không ít bạn bè, em cũng biết lúc đám đàn ông gặp nhau thường hay gọi mấy cái này nọ. Lúc đó ai cũng gọi, chỉ một mình Huy là không. Từ đó anh nhìn ra được cậu ta là người trong sạch, chuyện tình cảm cũng rất chung thủy. Nếu như những chuyện cậu ta làm với em không đến mức không thể nào tha thứ thì em cứ cho cậu ta một cơ hội đi."

An Noãn bĩu môi, hừ hừ nói: "Là Mạc Trọng Huy bảo anh tới làm người đàm phán sao?"

Thẩm Thần Bằng cúi đầu bật cười: "Anh là người như thế à? Thân là anh của em thì anh chỉ quan tâm đến đời sống tình cảm của em gái mình thôi. Ông cụ bảo anh dẫn em ra ngoài chơi chẳng phải là bảo anh giới thiệu bạn bè của anh cho em đó à? Nhưng em cũng thấy đấy, trong cái giới này tìm không nổi một người tốt, Mặc Trọng Huy thuộc về trường hợp đặc biệt nên anh hi vọng em có thể nắm lấy cậu ta, nắm cho thật chặt."

An Noãn bĩu môi, không ý kiến.

Hai người họ ngồi một lát, di động của Thầm Thần Bằng kêu lên, anh nhìn thoáng qua một chút rồi kéo An Noãn đi ra ngoài.

Lúc này Mặc Trọng Huy đang đứng dưới tán cây ven đường, ánh đèn đường màu vàng chiếu lên người khiến hắn có vẻ cao lớn bất thường.

"Thẩm Thần Bằng, anh phản bội em!" An Noãn nghiến răng nghiến lợi nói.

Thẩm Thẩn Bằng gõ một cái lên đầu cô rồi cười, nói: "Chẳng lễ phép gì cả, dám mắng cả anh."

"Em không có anh trai nào như anh hết, chỉ biết hại em gái! Anh với Mạc Trong Huy cùng một nhóm với nhau, sau này em không tin anh nữa."

Mạc Trọng Huy đang nhanh chóng đi về phía bọn họ

An Noãn muốn trốn nhưng Thẩm Thần Bằng đã giữ chặt vai cô lại.

Mạc Trọng Huy đi tới, Thẩm Thần Bằng nhanh tay đẩy cô vào lòng Mạc Trọng Huy.

"Huy, em gái tôi giao cho cậu đấy, đêm nay không về nhà cũng không sao, ông già không ở nhà, ông cụ cũng ngủ rồi, sáng mai đưa nó về cũng không ai phát hiện cả."

"Thẩm Thần Bằng!!!" An Noãn rống lên, cô tức giận đến độ chỉ hận không thể đi tới đập cho anh ta một phát nhưng cánh tay của Mạc Trọng Huy đang giữ chặt lấy eo cô khiến cô không thể giãy giụa nổi.

Thẩm Thần Bằng chẹp miệng, cười nói: "Nhóc con đừng cay cú quá, con gái phải dịu dàng một chút mới được người khác yêu thương, đàn ông đều thích loại con gái như chim nhỏ nép vào lòng."

"Thẩm Thần Bằng! Anh không phải người! Em sẽ gọi điện mách bác hai!"

An Noãn vừa mới rút điện thoại ra đã bị Mạc Trọng Huy cướp lấy.

Thẩm Thần Bằng đi tới trước mặt Mạc Trong Huy rồi vỗ vai hắn một cái, sau đó ra vẻ thành thục nói: "Giao cho cậu đấy, đừng quên cậu nợ tôi một lần, ông già nhà tôi phải mấy ngày nữa mới về cơ, tận dụng cơ hội này cho tốt."

Mạc Trọng Huy cười cảm kích.

Trước khi đi, Thẩm Thần Bằng không quên dặn dò An Noãn: "Nhóc con, một vừa hai phải thôi, đừng quá đà, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh."

Thẩm Thần Bằng rời đi rồi, An Noãn càng cảm nhận rõ rệt về sự tồn tại của Mạc Trọng Huy, lồng ngực của hắn vẫn luôn ấm áp giống như nó có thể xua đi cảm giác lạnh lẽo của bóng đêm.

"Mạc Trọng Huy, buông tay ra."

An Noãn gầm nhẹ một tiếng, giữa đoạn đường yên tĩnh này thì thanh âm của cô càng chói tai hơn.

Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi rồi vươn tay ôm chặt cô vào lòng, hắn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của cô, một thanh âm từ tính vang lên trên đỉnh đầu An Noãn: "Anh nhớ em, bác hai của em không cho anh tới nhà họ Thẩm."

次の章へ