An Noãn mở hộp giữ nhiệt ra, múc cho hắn bát cháo.
Mạc Trọng Huy giơ tay lên, "Tay anh đau lắm, hai ngày nay truyền dịch nhiều quá vừa mỏi vừa trướng."
An Noãn trợn mắt ngồi xuống đút cho hắn.
"Nghe nói buổi trưa anh không ăn gì."
Mạc Trọng Huy thản nhiên "ừ" một tiếng, "Không biết bọn họ lấy đồ ăn từ đâu, rất khó ăn."
"Vậy anh chú ý giữ gìn sức khỏe cho tốt, sớm ngày xuất viện, tự mình nấu nướng, thích ăn gì thì tự làm cái đó."
"Anh thích đồ ăn em nấu."
An Noãn khó chịu hừ một tiếng, "Tôi có công việc ổn định, không muốn làm bảo mẫu cho anh."
"Mạc Trọng Huy, nghe nói anh mắc chứng trầm cảm, chứng chán ăn hả?"
Hắn trầm giọng nói, "Không có."
"Lại còn cãi! Mạc Trọng Huy, tôi thật sự càng ngày càng xem thường anh đấy."
Ánh mắt hắn tối lại.
"Tôi vẫn thích Mạc Trọng Huy có một bờ vai to lớn có thể để cho người ta dựa vào trước kia hơn. Tôi thích nhìn anh bơi lội ở trong hồ bơi, rất đẹp trai. Tôi còn thích xem anh tập thể dục, rất đàn ông. Mạc Trọng Huy, lúc nào thì anh trở về được là anh trước kia?"
Hắn ngớ ra, thấp giọng hỏi, "Anh trở về như cũ rồi, em cũng sẽ quay lại sao?"
An Noãn cắn môi, không lên tiếng.
"Mạc Trọng Huy, Lý Hân Như xinh đẹp lại thuần khiết, còn rất hiền lành, anh thật sự không thích cô ấy một chút nào sao?"
Mạc Trọng Huy ung dung mở miệng, ánh mắt có chút mờ ảo, "Có lẽ trái tim anh chỉ có chừng ấy, chỉ có thể chứa được một người thôi."
Bất tri bất giác, Mạc Trọng Huy lại ăn xong hết một bát cháo, đây là chứng chán ăn hả? Sao nhìn lại không giống lắm thế này?
"Ngày mai tôi không đến nữa đâu, anh nhớ ăn cơm đúng giờ."
"Tại sao?" Vẻ mặt hắn có chút thất vọng, còn có chút mong đợi.
"Lý Hân Như ở đây, tôi không tiện đến, tôi còn có công việc, còn phải ở bên người nhà, không có thời gian chăm sóc anh. Hơn nữa tôi cũng không phải là gì của anh, chăm sóc anh như vậy có chút không hợp tình lý, dễ khiến người khác hiểu lầm."
Mạc Trọng Huy cúi thấp đầu xuống.
"Anh đừng như vậy, anh như vậy làm tôi rất khó xử. Mạc Trọng Huy, tôi hy vọng anh mau khỏe, sống vui vẻ khỏe mạnh, làm việc thuận lợi, sống thật tốt, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, anh vẫn còn có rất nhiều chuyện có ý nghĩa có thể làm."
Mạc Trọng Huy thấp giọng nói, "Không có em, làm gì cũng đều không có ý nghĩa."
An Noãn dùng sức vỗ lên đầu mình, phiền não nói, "Anh muốn ép chết tôi hay sao? Anh không thể thấy tôi hiền lành như vậy rồi cứ bắt nạt tôi được, tôi cũng có thể nhẫn tâm mặc kệ anh."
Mạc Trọng Huy mím môi, thản nhiên nói, "Được, ngày mai dù em có đến hay không, anh cũng sẽ ăn cơm đúng giờ, ăn cơm tử tế."
"Đây mới là Mạc Trọng Huy mà tôi quen biết, anh nhất định phải sống thật tốt."
***
Sáng sớm Lý Hân Như đã nấu mì cho Mạc Trọng Huy ở nhà họ Mạc, sáng hôm qua thấy hắn ăn mì ngon miệng như vậy, hôm nay cô muốn đích thân làm cho hắn, cũng học cho thêm hai quả trứng chần.
Đại tiểu thư từ trước đến nay chưa từng xuống bếp, dựa theo công thức trên mạng mà làm, lúc nhấc nồi lên tay bị nắp nồi làm bỏng, ngón trỏ bị tê rần, mất hết cảm giác.
Nhưng cô không hề buồn, chỉ cần nghĩ đến Mạc Trọng Huy ăn mì tự tay mình nấu là cô lại thấy rất vui vẻ trong lòng.
Sáng sớm Đường Tĩnh Vi thức dậy, thấy phòng bếp có tiếng động, đi tới thấy là Lý Hân Như, bà thở dài trong lòng.
Đứa bé này, ở nhà cũng rất yếu ớt, vì Huy mà thay đổi không ít, hoàn toàn không có tính khí đại tiểu thư, vẫn luôn cố gắng thỏa hiệp.
Lý Hân Như bưng mì suốt dọc đường, bảo tài xế của nhà họ Mạc đưa cô đến bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Mạc Trọng Huy đã đánh răng rửa mặt xong. Hôm nay, trông tinh thần của hắn rất tốt, đã xuống giường đi lại được rồi.
"Huy, em nấu mì cho anh này, anh mau qua nếm thử xem."
Mạc Trọng Huy lạnh nhạt trả lời, "Tôi không có khẩu vị, không muốn ăn."
Lý Hân Như ngẩn ra, cố gắng nặn ra một nụ cười, bưng mì đến trước mặt hắn, cười nói, "Em tự tay nấu đấy, là lần đầu tiên nấu, anh nếm thử một chút xem có được hay không?"
Mạc Trọng Huy phiền não lặp lại một lần, "Không muốn ăn."
"Anh nếm thử một chút đi, ăn mấy miếng thôi có được không? Anh ngửi xem, thơm lắm này."
Cô đưa mì đến trước mặt hắn, Mạc Trọng Huy không nhịn được dùng tay hất ra, bát mì rơi xuống đất, mì và nước canh nóng bỏng bắn khắp sàn.
Nước mắt trong suốt chảy ra khỏi mắt Lý Hân Như, cô lại dùng sức lau đi.
"Xin lỗi, không phải là tôi cố ý đâu."
Mạc Trọng Huy trầm giọng nói.
"Không sao, là em không tốt, em không nên ép anh."
Trợ lý Trương ở bên cạnh nhìn, thở dài trong lòng.
Đều là mì, người khác nhau làm ra, kết cục không giống nhau.
"Anh muốn ăn gì, em đi mua cho anh."
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói, "Tôi không muốn ăn gì cả, hôm nay tôi chuẩn bị xuất viện, không cần cô chăm sóc nữa, cô về Hồng Kông đi."
Lý Hân Như khóc to, "Tại sao lần nào anh cũng đuổi em đi vậy? Em là vợ chưa cưới của anh đấy, em chỉ muốn vào lúc anh cần em thì em sẽ ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh thôi. Em thích anh như vậy anh đều không nhìn thấy hay sao?"
"Xin lỗi!"
"Xin lỗi thì có tác dùng gì? Anh lại không thể mở to hai mắt ra mà nhìn thấy điểm tốt đẹp của em, mở cánh cửa lòng ra thử tiếp nhận em. Em thấy hôm qua anh ăn mì ngon miệng như vậy, sáng sớm hôm nay mới dậy nấu mì cho anh ăn, tay còn bị bỏng nữa, em vì anh mà làm nhiều chuyện như thế, anh không cảm động một chút nào hay sao?"
Mạc Trọng Huy vẫn là câu nói kia, "Xin lỗi!"
"Mạc Trọng Huy, tôi ghét anh, từ trước đến nay chưa có ai bắt nạt tôi như vậy cả!"
Lý Hân Như khóc lóc rời đi.
Đại tiểu thư từ nhỏ được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, đã từng có lúc nào bị tủi thân như vậy.
Sau khi Lý Hân Như rời khỏi, trợ lý Trương dọn dẹp phòng sạch sẽ, nghĩ lại cô Lý cũng thật đáng thương, dù gì cũng là thiên kim tiểu thư nhà giàu mà phải xuống nước như vậy, cô Lý xinh đẹp, gia giáo, gia cảnh cũng tốt, đổi lại là một người đàn ông bình thường đều sẽ nắm chặt cô ấy trong tay mà yêu thương. Trên thế gian này, có lẽ cũng chỉ có ngài Mạc là không thèm ngó ngàng gì đến cô ấy thôi. Cái thứ gọi là tình yêu này, nhiều lúc cũng thật kỳ lạ.
Dọn dẹp xong, trợ lý Trương đi đến bên cạnh Mạc Trọng Huy, thấp giọng hỏi, "Ngài Mạc, bữa sáng anh muốn ăn cái gì? Hay là tôi gọi điện cho cô An, bảo cô ấy mang tới cho anh nhé."
Mạc Trọng Huy khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói, "Không cần đâu, sau này không cần phiền cô ấy nữa, cậu đi làm thủ tục xuất viện giúp tôi đi."
Trợ lý Trương ngớ ra một lúc, cau mày nói, "Ngài Mạc, sức khỏe của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể xuất viện được."
"Yên tâm, sức khỏe của tôi đã không còn gì đáng ngại nữa, cậu cứ làm theo lời tôi nói đi."
Trợ lý Trương mím môi, nhưng cũng không dám làm trái ý của hắn.
Ra khỏi phòng bệnh, cậu ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nên gọi cho An Noãn một cuộc thì hơn.
An Noãn đang tập thể dục buổi sáng với ông cụ Thẩm thì tiếng chuông điện thoại du dương vang lên.
Ông cụ Thẩm cau mày không vui, trước khi cô nghe điện thoại trầm giọng ra lệnh, "Không được đi đâu hết."
An Noãn bĩu môi, ấn nút nghe máy.