webnovel

Chương 99: Giày vò (2)

編集者: Nguyetmai

Hà Tư Kỳ tự cười nói, "Tiểu Mai, trên đời này ngoài cô ra, sẽ không có ai quan tâm tới sức khỏe của tôi cả. Đàn ông chẳng phải thứ tốt đẹp gì, đều là đồ có mới nới cũ hết."

"Cô chủ, cô ngồi xuống trước đi, để tôi đi tất vào cho cô."

Hà Tư Kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế quý phi, để người giúp việc giúp cô ta đi tất.

"Tiểu Mai, cô có biết không? Chỗ này của tôi lạnh lắm, có mặc thế mặc nữa thì vẫn cứ lạnh thôi." Cô ta ra sức bóp vào lồng ngực của mình, nơi này đã đau rất lâu rồi.

Tiểu Mai mím môi, an ủi nói, "Cô chủ, cô không thể cam chịu như vậy được, cô phải sống thật lạc quan vào, phải có tự tin, như vậy ngài Mạc mới quan tâm đến cô, trở về bên cạnh cô. Còn An Noãn, cô ta chỉ dùng sắc đẹp của mình để dụ dỗ ngài Mạc thôi, đợi ngài Mạc chơi đủ rồi, chán rồi, nhất định sẽ quay về bên cạnh cô mà."

"Có về thì cũng bẩn rồi, bị con khốn đó chơi bẩn hết rồi."

"Cô chủ, không lẽ cô cứ để mặc An Noãn ức hiếp cô vậy sao?"

Hà Tư Kỳ cắn răng nói, "Hiện tại, tâm trí của Mạc Trọng Huy đang dồn hết về phía cô ta, đợi hắn chơi chán, cô ta cũng sẽ bị bỏ rơi giống như tôi thôi, cô ta tưởng rằng Mạc Trọng Huy sẽ như Thường Tử Phi chung tình với cô ta sao?"

"Cô chủ nói đúng, hiện giờ ngài Mạc yêu chiều cô ta chỉ là nhất thời bị sắc đẹp của cô ta mê muội, đợi cảm giác tươi mới qua rồi, cô ta sẽ chẳng là cái thá gì nữa cả."

"Sắc đẹp?" Hà Tư Kỳ híp mắt lại.

Người giúp việc liền nói lại, "Không, không, cô ta làm gì có sắc đẹp, so với cô Hà, An Noãn đó đúng là xấu xí, ma chê quỷ hờn. Thật không hiểu nổi ngài Mạc thích cô ta ở điểm nào nữa."

Hà Tư Kỳ nhíu mày, lạnh nhạt nói, "Tính cách của cô ta rất giống chị tôi, luôn tự cho rằng bản thân lương thiện, thật ra chỉ là biểu hiện của sự nhu nhược."

"Chả trách ngài Mạc lại xem trọng cô ta như vậy, thì ra là vì thấy được hình bóng của cô chủ Cả trên người cô ta, vậy cô ta chỉ là kẻ thế thân mà thôi, để xem cô ta kiêu ngạo được bao lâu."

Hà Tư Kỳ bỗng cười gằn, lạnh nhạt nói, "Tôi không thể giải quyết cô ta thì sẽ có người làm được, đứa con của tôi tốt xấu gì cũng là con cháu nhà họ Mạc, cô nghĩ là người nhà họ Mạc sẽ dễ dàng buông tha cho cô ta sao?"

"Cô Hà nói phải, có nên báo tin này cho lão gia biết không?"

"Lão gia nắm bắt tin tức rất nhanh, không cần chúng ta loan tin đâu."

Hà Tư Kỳ nhếch môi, dường như cô ta có thể nhìn thấy gương mặt tức giận của lão gia. An Noãn, chúng ta cứ chờ đó mà xem, tôi sẽ không dễ dàng để yên cho cô thế đâu.

***

Lão gia ở tận Bắc Kinh xa xôi quả thật đã nắm bắt được tin tức, ông ta gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, bình tĩnh hỏi, "Nghe nói đứa bé của Tư Kỳ mất rồi? Đã vậy còn là bị một người phụ nữ hại, chuyện này là thế nào hả?"

Mạc Trọng Huy đã đủ phiền phức rồi, không vui nói, "Đứa bé không còn nữa, không phải là ông nên cảm thấy mừng sao? Dù sao thì ông cũng có đồng ý cho Hà Tư Kỳ vào nhà họ Mạc đâu."

"Cháu nói không sai, đứa bé mất rồi ông cũng mừng. Nhưng cái mà ông quan tâm là rốt cuộc là người phụ nữ nào mà dám to gan hại chết đứa bé ngay trước mắt cháu như vậy?"

Mạc Trọng Huy thót lên, bực bội đáp, "Đứa bé mất là do Hà Tư Kỳ, là do tinh thần cô ấy không ổn định mới dẫn đến sảy thai, không liên quan đến ai cả."

"Được, ông hiểu rồi, chuyện này coi như xong, giờ thì cháu nói cho ông biết, cháu định bao giờ mới về Bắc Kinh đây?"

"Tạm thời chưa có dự định. Ông nội, cháu còn nhiều chuyện phải làm lắm, cháu chào ông."

Mạc Trọng Huy chưa đợi đầu dây kia nói xong liền tắt máy.

Đầu dây bên kia, lão gia tử đã chủ động lùi một bước rồi, vậy mà thằng nhóc này vẫn không chịu thuận theo.

Ông ta gọi quản gia tới dặn dò, "Anh đi điều tra thử, rốt cuộc nó làm gì ở Giang Thành? Có gì đáng để nó lưu luyến đến mức cả cái gia đình này cũng không cần nữa. Lần này Hà Tư Kỳ sảy thai, có vẻ như mọi chuyện cũng không hề đơn giản, điều tra hết cho tôi."

Đường Tĩnh Vi biết tin Hà Tư Kỳ sảy thai liền kích động chạy đến tìm ông, lên tiếng chất vấn, "Ba, Tư Kỳ sảy thai có phải do ba làm không?"

Ông cụ lườm bà ta một cái, hầm hừ, "Ba tàn nhẫn đến thế à? Đến cả chắt của mình cũng không tha?"

"Không phải ba thì còn là ai, ai lại dám làm hại tới Hà Tư Kỳ trên địa bàn của Trọng Huy cơ chứ?"

"Theo như nó nói là do tinh thần Hà Tư Kỳ không ổn định nên bị sảy thai, nguyên nhân cụ thể ba đã cho người đi điều tra rồi."

Đường Tĩnh Vi thở dài cảm thán, "Ba, chị em Tư Nghiên và Tư Kỳ đã đủ khổ rồi, hai đứa nó cũng được chúng ta trông coi từ nhỏ, Tư Nghiên đã mất rồi, Tư Kỳ vẫn còn sống, nếu như Trọng Huy thích thì ba cứ tán thành cho hai đứa nó đi."

"Con nói bậy gì thế, Hà Tư Kỳ là người phụ nữ thế nào con không rõ sao?"

Đường Tĩnh Vi mím môi, gắt lên, "Dù Hà Tư Kỳ mưu mô đi chăng nữa, nhưng mà Tư Nghiên vẫn rất lương thiện tốt bụng mà, tại sao năm đó ba lại phản đối? Nếu không phải vì ba, chắc Trọng Huy nó đã không rời xa gia đình này lâu như vậy."

"Là con trai con giỏi, năm lần bảy lượt làm trái ý ba, được rồi, ba không muốn nhắc lại chuyện xưa nữa, con ra ngoài trước đi, đừng la ó nữa, tổn hại danh tiếng"

***

Dạo gần đây Mạc Trọng Huy luôn trong tình trạng buồn phiền cực độ, từ sau khi gây náo loạn ở bệnh viện, An Noãn không thèm ngó ngàng gì đến hắn nữa, chỉ cần hắn đến gần cô một chút thôi, cô sẽ tránh ra thật xa, coi hắn như là ma quỷ vậy.

Cuộc sống hàng ngày của cô rất đơn điệu, không bước ra khỏi phòng, phần lớn thời gian chỉ ngồi bên cửa sổ ngơ ngác, ngay cả ba bữa cũng phải để người giúp việc mang vào tận phòng, có khi là do đích thân Mạc Trọng Huy mang vào. Cô ăn rất ít, cho dù là món ăn trước đây cô rất thích thì cũng chỉ ăn vài miếng lấy lệ.

Tối hôm đó, Mạc Trọng Huy đích thân mang cơm tối vào cho cô, vào phòng thấy tiếng điện thoại kêu, rõ ràng An Noãn có nghe thấy nhưng cô không hề bắt máy, vẫn ngẩn ngơ ngồi ở bên cửa số, ngắm sao trên trời.

Mạc Trọng Huy thở dài, cầm điện thoại đưa đến trước mặt cô, dịu dàng nói, "Điện thoại của em này."

An Noãn nhận lấy điện thoại, thấy người gọi đến là La Hiểu Yến, cô do dự một hồi nhưng cuối cùng vẫn bấm vào nút nghe.

Giọng La Hiểu Yến ở đầu dây bên kia vang lên, cất tiếng xin lỗi, "Noãn Noãn, lần trước chị nổi giận với em, là chị không đúng, em đừng giận chị có được không?"

An Noãn nhàn nhạt đáp, "Em không trách chị, có những câu chị nói đúng lắm, chuyện của em còn lo chưa xong, không có quyền gì lo chuyện của người khác cả."

"Noãn Noãn, em nói vậy là còn giận chị rồi, chị thừa nhận là hôm đó chị hơi nóng nảy, hay vậy đi, ngày mai chị mời em ăn cơm, chúng ta trò chuyện chút được không?"

"Ngày mai em bận rồi". An Noãn từ chối thẳng thừng.

Đầu dây bên kia bắt đầu cuống lên, "Noãn Noãn, em vẫn còn giận chị, em còn giận chị, chị xin em đấy, chị thật sự biết lỗi rồi, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, em đừng giận chị nữa được không?"

"Em thật sự không giận, chị suy nghĩ nhiều rồi."

"Nếu thật sự không giận thì ngày mai đi dạo, ăn cơm với chị đi."

Cuối cùng An Noãn cũng không nói lại nên đành đồng ý.

次の章へ