webnovel

Chương 27: Không bao giờ vứt bỏ

編集者: Nguyetmai

An Noãn dùng băng dán cá nhân cẩn thận băng tay lại, bắt đầu làm tiếp món cá. Cô dựa theo hướng dẫn trên mạng, làm theo từng bước một, có thể là do kiểm soát lửa không tốt, cũng có thể không canh chuẩn thời gian, rốt cuộc cô đem món cá kho tàu làm thành cá kho khét, cả căn bếp đều nồng nặc mùi khói.

An Noãn chán nản đứng trong căn bếp thở dài. Cô đang định xóa sạch dấu vết, dọn dẹp sạch sẽ thì chuông cửa vang lên.

Cô mím môi chạy ra mở cửa cho Thường Tử Phi, thế nào cũng không ngờ đến người đứng ngoài cửa lại là dì Nghê.

Nghê Tuệ nhìn thấy An Noãn, mặt liền biến sắc.

"Noãn Noãn, sao cháu lại ở đây?" Giọng nói của bà tản ra hơi thở lạnh lẽo.

"Dì Nghê, cháu..." Hai tay An Noãn nắm chặt lại, nhất thời không biết nên trả lời bà như thế nào.

"Vào trong trước đi rồi hãy nói." Nghê Tuệ lạnh lùng nói rồi đi thẳng vào trong căn hộ, cánh cửa đóng phịch lại một cái.

An Noãn thấp thỏm đi theo sau bà như một đứa trẻ mắc lỗi.

Có lẽ bà cũng ngửi thấy mùi khét từ phòng bếp. Bà vòng qua phòng ăn đi thẳng đến phòng bếp, xem xét một lượt, sắc mặt càng lúc càng xanh mét.

"Noãn Noãn, dì nhớ là cháu đã đảm bảo với dì, cháu và Tử Phi nhà dì không thể ở bên nhau, cháu làm như vậy là có ý gì?" Nghê Tuệ đang cố gắng kiềm chế lửa giận của mình, giọng điệu bà bình tĩnh khác thường.

An Noãn cúi thấp đầu, không dám nói lời nào.

"Noãn Noãn, chúng ta phải nói lại về chuyện này."

Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng khách. An Noãn chỉ cảm giác được đôi tay của mình lạnh ngắt, một chút cũng không dám cử động.

"Noãn Noãn, dì đã nói chuyện với cháu nhiều lần, khuyên răn cháu nhiều lần, sao cháu lại không nghe lời dì. Cháu không hợp với Tử Phi, trước đây không hợp, sau này cũng vậy."

An Noãn cắn nhẹ môi, khẽ nói, "Dì Nghê, cháu và Tử Phi thật lòng muốn ở bên nhau, mong dì và chú Thường có thể cho chúng cháu được như ý nguyện. Sau này cháu nhất định sẽ hiếu thuận với hai người."

Nghê Tuệ cười lạnh, châm biếm nói, "Thật lòng ở bên nhau? Noãn Noãn, cháu đừng nghĩ dì không biết trong lòng cháu nghĩ gì. Bây giờ cháu chỉ có hai bàn tay trắng, Mạc Trọng Huy cũng không cần cháu nữa rồi, cho nên cháu mới muốn vớt vát lại một chút, muốn ở bên cạnh Tử Phi phải không? Cháu có từng nghĩ như vậy có công bằng với nó hay không?"

Nghê Tuệ cố gắng ổn định tâm trạng mình, nói mấy lời chân thành, thấm thía với cô, "Noãn Noãn, kể từ sau khi ba cháu mất, chú Thường của cháu cũng sa sút theo. Trong thương trường không có bất cứ ai có thể giúp đỡ Tử Phi. Cháu biết mấy năm nay, nó đã bỏ ra biết bao công sức mới có thể có được thành quả như ngày hôm nay không? Cháu có biết cháu với nó ở bên nhau có nghĩa là gì không, nghĩa là nó sẽ không có gì cả. Cháu là người phụ nữ đã từng ngồi tù. Nếu như nó quen cháu, cổ đông trong công ty sẽ tán thành sao?"

"Noãn Noãn, dì không phải đang phân biệt đối xử với cháu, cháu đã từng ngồi tù, đây là sự thật không thể thay đổi. Nói câu thật lòng, Tử Phi nhà chúng ta có tướng mạo, có năng lực, rất nhiều người được làm mai cho nó. Trong số đó có không ít những cô gái con nhà quyền quý trong xã hội thượng lưu. Tử Phi nhà chúng ta chỉ cần tìm một cô gái có bối cảnh gia đình tốt thì nó sẽ có thể nhàn nhã trong nhiều năm, cũng không cần phải cực khổ như bây giờ. Noãn Noãn, những thứ này cháu không thể cho nó, cho nên, dì hy vọng cháu có thể buông tay nó ra."

An Noãn cảm thấy tay chân mình dường như càng ngày càng lạnh, ngay cả đôi môi cũng đang run rẩy. Cô nghe thấy âm thanh bản thân đang vùng vẫy lần cuối cùng, "Dì Nghê, cho dù cháu đã từng ngồi tù, nhưng mà dì đã nhìn thấy cháu lớn lên ra sao, dì biết cháu sống như thế nào, cháu mong dì cho cháu một cơ hội. Cháu nhất định sẽ hết lòng yêu Tử Phi, thật hiếu thuận với dì và chú Thường."

Nghê Tuệ hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh nhạt nói, "Noãn Noãn, không phải là dì không chấp nhận cháu, cũng như cháu nói, dì đã nhìn thấy cháu trưởng thành như thế nào, trước đây cháu không yêu Tử Phi, dì không tin sau này cháu sẽ yêu nó. Trong lòng cháu, Mạc Trọng Huy mãi mãi luôn xếp thứ nhất. Thậm chí địa vị của cậu ta trong lòng cháu còn cao hơn cả ba cháu, nếu không cũng không xảy ra bi kịch ba năm trước. Lúc đầu dì đã từng khuyên cháu, Mạc Trọng Huy quá thâm sâu, cậu ta không hợp với cháu, nhưng mà lúc đó cháu chẳng chịu nghe lời khuyên của ai. Cháu nói đời này cháu chỉ gả cho cậu ta. Bây giờ sao cháu có thể muốn dì giao đứa con trai duy nhất của dì cho cháu được?"

"Dì Nghê, cháu biết sai rồi! Trước đây cháu không hiểu chuyện. Bây giờ cháu thật sự quý trọng tình cảm giữa cháu và Tử Phi, xin dì hãy tác thành cho cháu."

Nghê Tuệ khó chịu hừ một tiếng, có lẽ kiên nhẫn của bà đã bị tiêu tán hết sạch. Bà đứng bật dậy, lời nói vô cùng tuyệt tình, "An Noãn, tôi nể mặt cô nhưng cô lại không biết xấu hổ, vậy thì cũng đừng trách tôi nói chuyện không nể tình. Cô đặt tay lên ngực tự hỏi mình xem, bây giờ cô có điểm nào xứng với Tử Phi? Thậm chí đến cả việc nấu ăn cô còn không biết. Người phụ nữ như cô cũng như đồ bỏ đi, cưới về nhà rồi cô còn có thể làm gì? Chẳng lẽ con trai tôi cực khổ đi làm, về đến nhà còn phải nấu cơm cho cô. Hơn nữa nói khó nghe một chút, chỉ với chuyện của cô với Mạc Trọng Huy trước đây thôi gia đình tôi đã không có cách nào chấp nhận cô. Con dâu nhà họ Thường chúng tôi phải trong sạch, cô không xứng!"

Nghê Tuệ vừa nói vừa chạy vào phòng An Noãn, không lâu sau bà lấy một số hành lý vốn đã ít ỏi của cô gom lại đem ra ngoài, nét mặt khinh thường nói, "Loại phụ nữ chưa kết hôn mà đã dâng đến cửa giống như cô, không có một tên đàn ông nào quý trọng đâu. Tử Phi đối với cô chỉ là không cam tâm, trước đây không có được cô nên không chấp nhận từ bỏ mà thôi. Đàn ông ấy mà, tranh giành một chút, một khi đã theo đuổi được rồi, thì cũng chẳng đáng một đồng. Cô đi đi, nhà họ Thường chúng tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô!"

***

Đi theo Mạc Trọng Huy nhiều năm như vậy, Trương Húc cũng coi như hiểu hắn đôi chút. Cậu ta biết những lúc ngài Mạc không vui đều đến Thiên Đường. Mạc Trọng Huy rất thích ngồi tại vị trí đó nửa ngày trời không nói một câu.

Cậu ta hít sâu một hơi, nhẹ nhàng khẽ bước đến trước mặt Mạc Trọng Huy, dè dặt nói, "Ngài Mạc, có điều này tôi không biết có nên nói hay không?"

Mạc Trọng Huy nhíu chặt chân mày.

Trương Húc gấp gáp nói, "Cô An mua thức ăn xong liền trở về căn hộ của Thường Tử Phi."

Cậu ta thấy mắt Mạc Trọng Huy bỗng nhiên trở nên sâu hơn. Người đàn ông này lúc nào cũng rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, nhưng mà không phải lúc nào cũng có thể che đậy được tất cả dấu vết.

"Khoảng chừng một tiếng sau, mẹ của Thường Tử Phi vào căn hộ nhìn thấy cô An rồi đuổi cô ấy ra ngoài."

Chân mày của Mạc Trọng Huy càng cau chặt hơn.

"Bây giờ cô An một mình xách hành lý ngồi ở trạm xe, trông có vẻ rất đáng thương, chúng ta có nên mời cô ấy đến Thiên Đường ngồi một chút không?"

"Không cần." Mạc Trọng Huy dựa vào sofa, hai mắt khép hờ, dáng vẻ mỏi mệt.

"Ngài Mạc, còn có chuyện này tôi không biết có nên nói..."

Trương Húc còn chưa nói xong, Mạc Trọng Huy đã mở mắt hung hăng trừng cậu ta.

"Ý tôi là, cô An đã lừa anh một lần, cũng có thể sẽ lừa anh lần thứ hai. Theo như hiểu biết của tôi về cô ấy thì cô ấy cùng với Thường Tử Phi chắc không phát triển nhanh như vậy đâu."

"Cậu hiểu cô ấy đến vậy sao?" Mạc Trọng Huy lạnh lùng hỏi.

Trương Húc mặt dày không biết xấu hổ trả lời, "Tôi nhìn người rất chuẩn."

Thường Tử Phi ở công ty bận cả một ngày, trên đường về nhà chỉ cần nghĩ tới có một người đang ở nhà đợi anh, trong lòng liền có một cảm giác hưng phấn không nói nên lời. Anh đặc biệt đến cửa hàng hoa mua một bó hoa hồng, một đường chạy thẳng về nhà. Rốt cuộc cũng về đến căn hộ của mình, anh đã có chút không kiềm chế được.

次の章へ