"Này, thằng nhóc ranh kia, ngươi muốn ra mặt cho tên này sao?"
Phương mập nhe răng, khua tay giơ nắm đấm đe dọa.
Thiếu niên tuấn tú da trắng môi đỏ không chút e sợ, như thể không nhìn thấy nắm đấm to đùng kia.
"Đánh thì Giác chắc chắn không đánh nổi ngươi." Phong Giác chỉ mang theo một thư đồng, mặc dù cậu từng học kiếm thuật và cưỡi ngựa bắn cung nhưng chỉ để phòng thân, sức chiến đấu không lớn: "Nhưng Phương lang quân lấy nhiều lấn ít, ỷ thế ép người, đúng là có chút quá đáng."
"Xì! Không đánh được thì biến, đừng có đứng trước mặt tiểu gia léo nhéo. Hoặc là ngươi đứng đó nhìn ta đánh người hoặc là ngươi qua đây để cùng bị đánh. Nơi này là Thượng Kinh, kẻ nào chẳng biết danh tiếng của tiểu gia ta, một thư sinh mà cũng dám chõ mũi vào chuyện người khác.
Phong Giác nhướn mày, thản nhiên nói: "Mặc dù Giác không phải là đối thủ của Phương lang quân nhưng không có nghĩa không ai có thể chế phục ngươi."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください