Thế nên cô cởi đai lưng, cởi áo ngoài, bên trong vẫn còn hai ba lớp áo.
Khương Bồng Cơ thấy vậy, đứng dậy đi đến trước mắt A Thảo, A Thảo căng thẳng, khó chịu nắm chặt tay.
Tưởng rằng sẽ có thân thể lạ đè lên, vậy mà trong tầm mắt chỉ thấy một đôi tay trắng trẻo sạch sẽ.
Quả là rất sạch, đến móng tay trơn tròn cũng sáng bóng trong suốt.
Quần áo vừa cởi ra được đôi tay kia mặc lại chỉnh tề, dây lưng bên eo cũng được buộc lại .
"Đem ngươi đến đây không phải để ngươi làm cái này."
Những lão phịch thủ phòng livestream đang hưng phấn đợi xem cảnh em gái thoát y hiến dâng cũng bình tĩnh lại.
A Thảo không cúi đầu nữa, lặng lẽ ngẩng đầu lên muốn nhìn mặt Khương Bồng Cơ.
Vừa nhìn cô đã ngây ngẩn, tuổi tác còn nhỏ hơn trong tưởng tượng của cô.
Công tử quý tộc nhỏ thế này mà cũng đi tìm thú vui sao?
Cô hoang mang ngơ ngác.
"Vậy... tiện nô phải làm gì?" A Thảo hỏi.
"Hưởng phúc."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください