"Quậy?" Thủy An Lạc cười lạnh, cô nghiến răng gằn từng chứ nói, "Có phải đối với anh mà nói thì tất cả mọi chuyện xuất phát từ tình cảm đều là quậy phá hết không, từ trước đến giờ anh chưa từng để ý tới cảm nhận của bất cứ ai có đúng không?
Sở Ninh Dực nghe thấy những gì Thủy An Lạc nói, vốn định ném cái gối lại nhưng thấy con trai đang ngủ trên giường, anh đành thu tay lại, từ từ đặt gối ra sau lưng cô.
"Nếu như đánh rắn động cỏ đến kẻ muốn hãm hại em, vậy hậu quả..." Sở Ninh Dực nói, dần dần dựa sát vào cô, hơi thở nóng ấm của anh phả lên má cô.
"Em tự chịu lấy." Thủy An Lạc bướng bỉnh siết chặt hai tay.
"Anh không thể gánh chịu nổi." Giọng nói của Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc cùng lúc vang lên.
Thủy An Lạc hơi sững sờ, dư âm câu nói của cô vẫn vang vang bên tai mình, nhưng câu nói như sấm rền của anh cũng đã vang vọng bên tai.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください