Tất nhiên là người dẫn binh muốn suy tính sao cho thiệt hại chiến tranh ở mức thấp nhất.
Bởi vậy cách làm của nhà họ Hoắc không sai, thừa lúc cuối năm mọi người hân hoan vui vẻ mà bất ngờ đánh úp Uyển thành.
Ai mà ngờ được Lăng Vân Tiêu chỉ đến nhà họ Hoắc một chuyến mà đã đạt thành mối liên minh chiến lược quan trọng như vậy, thậm chí hai bên còn quyết tâm dẫn binh chớp nhoáng?
Ngay cả người công lược lão làng như Tô Hồng cũng không ngờ chứ đừng nói chi tới Vạn Kim Hổ ở Uyển thành.
Nhà họ Hoắc thật thâm hiểm. Nhà họ Hoắc dám trả giá đắt.
Thế nhưng chẳng phải điều đó có nghĩa là bọn họ phải xa nhau sao?
Tô Hồng cắn chặt răng: "Anh tự mình dẫn binh sao?"
Dường như Hoắc Tàng cũng cảm nhận được sự bất lực và lưu luyến của Tô Hồng. Anh gật đầu, giọng nói trầm khàn: "Ông già trấn giữ hậu phương, tôi đánh tiên phong."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください