Phó Thắng Anh rời khỏi trung tâm giáo dục sớm, lập tức đi đến bệnh viện.
Khi ông vừa đến bệnh viện, Phó Hàn Tranh và Phó Thời Khâm cũng biết được tình huống từ bà Phó, vội vàng lái xe chạy đến bệnh viện.
"Thế nào, Tiểu Điềm Điềm thế nào?"
"Không phải đã nói với cậu rồi sao, chỉ là bị sợ hãi thôi." Hà Trì không chịu nổi anh ta ồn ào.
"Con bé sao rồi? Còn ở bệnh viện không?" Phó Thời Khâm sốt ruột hỏi.
Bà Phó nghiêm mặt quở trách, "Hai đứa bé mới vừa vào bên trong ngủ, con muốn đánh thức hai đứa à?"
Phó Thời Khâm nghe xong, lập tức câm miệng.
Vốn định theo anh trai vào phòng bệnh, lại bị bà Phó kéo lại.
Phó Hàn Tranh một mình vào phòng bệnh, cũng đóng cửa lại.
Hai đứa bé đã ngủ, Hữu Hữu nằm trên giường, Điềm Điềm thì được Cố Vi Vi bế trong lòng.
Có lẽ bởi vì bị sợ hãi, mặc dù đã ngủ nhưng tay nhỏ của cô nhóc vẫn còn nắm chặt lấy áo Cố Vi Vi, giống như làm vậy mới có cảm giác an toàn.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください