Sau đó, đến tận khi bữa tiệc kết thúc, Carman Dorrance cũng không xuất hiện nữa.
Cố Vi Vi bị Martin Green giục rời khỏi buổi tiệc tới lần thứ hai mới chịu quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Nhưng, cô lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Về phòng chưa tới mười phút, Phó Hàn Tranh gọi điện thoại cho cô.
"Em tới bữa tiệc của Carman Dorrance?"
"Ừm."
Cố Vi Vi dựa vào khung cửa sổ trong phòng, nhìn ra cảnh đêm bên ngoài căn phòng, miễn cưỡng đáp.
Phó Hàn Tranh nhận ra tâm trạng của cô không được tốt, "Ông ta làm khó dễ em sao?"
"Không, em chỉ hơi mệt một chút mà thôi." Cố Vi Vi thở dài.
Cô đã từng tìm cha ruột nhiều năm như vậy rồi, vậy mà đến khi thật sự gặp được, cô lại không thể công khai nhận ông được.
Phó Hàn Tranh trầm mặc vài giây rồi quyết định để cô đi nghỉ ngơi.
"Vậy… em nghỉ sớm đi."
"Nhưng em muốn nói chuyện với anh." Cố Vi Vi nghe được giọng của Phó Hàn Tranh, không hiểu sao tâm trạng lại tốt lên vài phần.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください