Bàn tay đang cầm dao nĩa của Cố Vi Vi run rẩy, trên mặt vẫn là nụ cười bình tĩnh giả tạo.
"Xem ra, không phải Cố tiên sinh mời tôi tới đây dùng bữa tối, mà là mời tôi đến đàn dương cầm."
Cố Tư Đình chỉ chiếc đàn dương cầm cô ở cách đó không xa, nói.
"Bản Giấc mộng tình yêu của Liszt."
"Có thể đổi bản khác không, tôi không giỏi đàn bản nhạc này."
Bản nhạc này, trước đây cô thường đàn cho hắn nghe.
Bây giờ hắn với Lăng Nghiên như hình với bóng, lại còn muốn cô đàn bản nhạc này cho bọn họ cùng nghe.
"Trên đàn có nhạc phổ."
Cố Tư Đình một tay nâng ly rượu, chờ cô biểu diễn.
Lăng Nghiên liếc nhìn Cố Tư Đình, "Anh Tư Đình, đàn dương cầm…"
Không phải hắn vẫn luôn không cho phép người khác chạm tới chiếc đàn đó sao?
Đến cả chuyện lau chùi hàng ngày,cũng là do hắn tự tay làm.
Cố Tư Đình nhìn rượu trong ly, âm trầm nói.
"Trong ngôi nhà này, đã lâu lắm rồi không nghe thấy tiếng đàn nữa."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください