Mặt trời lên mặt trăng lặn, đảo mắt đã là mấy ngày trôi qua.
Ở trong lúc này, Minh Ngọc cũng không thuyết phục Tôn Hằng, nhưng ba người vẫn như trước cùng đồng hành!
"Tiên Tử Minh Ngọc."
Một ngày này, rốt cục Lệnh Hồ Minh có chút không nhịn được, mở miệng nói: "Chúng ta cũng không phải rất quen thuộc lẫn nhau, có phải hẳn là nên tách ra đi hay không?"
"Ta tán thành!"
Tôn Hằng gật đầu, biểu thị đồng ý.
"Làm sao thế?"
Mắt Minh Ngọc mang theo kinh ngạc nhìn lại về phía Lệnh Hồ Minh, biết mà còn hỏi: "Đạo hữu ý định đi một mình? Ta nghĩ ngươi không dám rời đi khỏi bên người Tôn huynh kia mà."
"Ta nói chính là ngươi!"
Khoé miệng Lệnh Hồ Minh co lại: "Ngươi ở trước mặt chúng ta, tuyệt đối khó chiếm được chỗ tốt, hà tất phải dây dưa gắt gao làm gì?"
"Cớ gì đạo hữu phải nói ra lời ấy?"
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください