Ánh mắt của Cố Niệm Chi hơi buồn rầu, tuy không rõ ràng nhưng Hà Chi Sơ luôn rất để ý tới cô nên vẫn dễ dàng nhận ra được.
"Sao thế? Đổi lại giấy tờ tùy thân thôi mà, có đến mức mất hứng như vậy không?" Hà Chi Sơ chỉ về phía phòng bếp, "Đi pha cho tôi ly cà phê đi, em thì uống nước dừa ép ấy, trong tủ lạnh có đấy."
Cố Niệm Chi hơi sửng sốt, "Em đi pha cà phê á?"
Cô sửng sốt tới nỗi gần như quên mất luôn cả chuyện mình vừa buồn bực vì hộ chiếu và chứng minh thư mới.
"Đúng vậy, em không làm thì ai làm? Thầy có chuyện, học trò hết lòng phục vụ… có câu nói như vậy phải không?" Hà Chi Sơ thản nhiên ngồi xuống, gác chân lên, nghiêng đầu liếc xéo Cố Niệm Chi, khóe môi giống như cười mà không phải cười. Cùi chỏ của anh ta đặt ở hai bên thành ghế sofa đơn, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đùi, tư thế rất nhàn nhã thoải mái.
Lại là câu này. Cố Niệm Chi bị nghẹn tới nỗi không nói được thành lời, đành phải tới phòng bếp pha cà phê cho Hà Chi Sơ.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください