Lần chỉ điểm này không để Vương Bảo Nhạc chờ đợi quá lâu. Sau khi kết thúc truyền âm với Lâm Thiên Hạo thì Lâm Hữu lại rót cho mình một chén trà nóng, nhấp vài ngụm rồi đợi thêm một cỡ chừng nửa chén trà nhỏ mới lấy nhẫn truyền âm ra gọi cho Vương Bảo Nhạc.
Chút thời gian này có thể khiến cho đối phương nhìn ra thành ý của mình, lại giúp bản thân mình có vẻ ung dung một chút. Đây là đạo lý đời người mà Lâm Hữu học được trong quá trình dùi mài cả đời, không trải qua thì khó mà hiểu rõ.
Khi nhẫn truyền âm rung lên, Vương Bảo Nhạc vẫn luôn nghĩ Lâm Hữu nhất định sẽ liên hệ cảm tạ sau khi nhận được tin tức. Vừa nhìn thấy tên ông hiện lên thì hắn muốn nghe ngay, nhưng sau khi suy nghĩ thì hắn lại chờ chừng vài giây mới bấm nhận.
Thật ra, số lần liên lạc giữa Lâm Hữu và Vương Bảo Nhạc cũng không nhiều lắm, phần lớn là truyền lời thông qua Lâm Thiên Hạo. Lần trước tự mình liên lạc là do Lâm Thiên Hạo mất tích, hắn cảm thấy áy náy nên mới gọi.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください