webnovel

Chương 36: Một đôi cánh

編集者: Nguyetmai

"Một vạn một nghìn linh thạch!"

Giọng nói ngạo mạn, dứt khoát khiến Tiêu Liên Nhi giật mình.

"Thôi xong, bị vị chân nhân Kim Đan kia mua về rồi. Về mà có khoe khoang trước mặt nhóc, thì nhóc cũng đừng để bị lộ đấy." Minh Triệt cười nói.

Tiêu Liên Nhi lườm hắn một cái: "Ta đâu có ngốc như vậy."

Thêm vài món vật phẩm nữa được bán đi là đến lượt đan phương của Vương Đại Long.

"Cái này có chút thú vị đấy chứ. Hơn ngàn năm qua đan phương của Hỏa Dương Đan không hề thay đổi. Nếu là của một vị đệ tử nào đó của Đan Tông lấy ra, thì dù Viêm Chân lão đạo có đào ba thước đất cũng phải tìm ra hắn để thu làm đệ tử chân truyền!"

 Tiêu Liên Nhi không nói gì. Kiếp trước sư tôn nói ngộ tính của nàng rất cao, hi vọng nàng có thể trở thành đại đan sư thất phẩm trở lên nhưng nàng lại không biết quý trọng. Kiếp này nàng hiểu được rồi, thì thể chất lại chỉ có duy nhất một thuộc tính hệ Thủy mà thôi, ngay cả đan hỏa cũng không sinh ra được chứ đừng nghĩ đến chuyện luyện đan.

 Đan phương được mua lại với giá ba vạn linh thạch, người giành được nó ngồi ngay trong đại sảnh. Hắn không che giấu thân phận của mình. Hắn mặc áo bào chân nhân Kim Đan của Nguyên Đạo Tông, ống tay áo thêu hoa văn hồ lô màu vàng kim, vừa nhìn đã biết đó là chân nhân trong điện Luyện Đan của Nguyên Đạo Tông.

Giành được đan phương đó, điện Luyện Đan có thể thoải mái luyện chế để cung cấp cho đệ tử tông môn. So về lợi ích lâu dài, thì ba vạn linh thạch cũng không tính là gì.

"Thủy Thiên Giao cấp tám đã có thể hóa hình, dù là tu vi hậu kỳ Kim Đan trở lên muốn giết nó cũng cực kỳ khó khăn rồi. Một đôi cánh phẩm chất và hình dạng hoàn chỉnh, sau khi cắt xong cho ngay vào túi chứa đồ nên còn rất tươi mới. Vì thế, bên trong đôi cánh này vẫn còn chứa không ít máu tươi còn chưa tan biến của Thủy Thiên Giao, là nguyên liệu tuyệt hảo để luyện khí. Người sở hữu nó ra giá khởi điểm là một viên Thượng Thanh đan cấp bảy, ai quan tâm mời ra giá."

Trên đài bày ra đôi cánh Thủy Thiên Giao dài một trượng, rộng ba thước. Xương cốt óng ánh trắng như tuyết, phủ một lớp hào quang u lam nhàn nhạt, tỏa ra từng luồng khí lạnh lẽo âm u.

Tu sĩ chủ trì rót chân khí vào, chỉ thấy một bóng người cao lớn với hai cái sừng trên đầu bay ra từ đôi cánh kia, phát ra một tiếng gầm thét cuồng bạo.

Hư ảnh chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất ngay, nhưng Tiêu Liên Nhi vẫn nhận ra được. Người này, chính là Thủy Tiên Giao mà nàng đã chiến đấu ròng rã suốt hai năm trong biển mới giết chết được.

"Nguyên liệu thượng phẩm để luyện khí. Có ai ra giá không?"

Không một ai lên tiếng.

Tiêu Liên Nhi đắc ý: "Không phải huynh không có đan dược để trao đổi sao? Bỏ qua lần đấu giá này thì huynh đi cướp thật hả!"

Cướp đi, cướp đi. Nhìn thần khí kia của ngươi làm gì có mấy vị trưởng lão Nguyên Anh có thể ngăn được ngươi chứ. Tu vi ngươi cao như thế, mau đánh Hàn Tu Văn nội thương luôn đi, tốt nhất là đánh cho hắn phải bế quan dưỡng thương tám năm mười năm ấy.

 Minh Triệt đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào đôi cánh Thủy Tiên Giao trên đài.

"Không, không cần dây dưa thêm nữa. Thứ ta đang tìm chính là nó! Hàn Tu Văn bán đôi cánh này đi à? Lẽ ra ta phải sớm nghĩ đến hắn chứ."

Tiêu Liên Nhi kinh hãi nhìn bóng lưng hắn, trong đầu cứ ong ong lặp đi lặp lại những lời hắn vừa nói. Thứ hắn muốn tìm là đôi cánh Thủy Thiên Giao này! Thứ hắn tìm là đôi cánh mà Dịch Khinh Trần đã chặt xuống!

Đó đã là chuyện của hơn một trăm năm trước rồi. Dịch Khinh Trần đem đôi cánh về cho Hàn Tu Văn cũng là chuyện đương nhiên thôi. Gã có thể quang minh chính đại mang ra để đổi lấy đan dược. Vậy mà Minh Triệt lại có thể đoán được tu sĩ Nguyên Anh của Nguyên Đạo Tông đến buổi đấu giá hôm nay chính là Hàn Tu Văn.

"Không phải huynh không có đan dược sao?" Tiêu Liên Nhi nghe thấy tiếng nói lí nhí của mình rít ra từ kẽ môi mím chặt.

Minh Triệt quay đầu nhìn nàng, ánh mắt vui sướng kia làm cho Tiêu Liên Nhi chợt cảm thấy mình thật ngốc. Hắn nhất định phải giành bằng được đôi cánh này, không cần phải mơ tưởng nữa.

"Nhóc không biết hai trong ba vị đại đan sư cửu phẩm ở đại lục Thương Lan là người của Ma Môn sao? Sao ta lại không có đan dược cao cấp được?"

"Huynh biết con Thủy Thiên Giao kia à?"

Minh Triệt bật cười: "Sao ta có thể quen biết con yêu quái đó chứ?" Hắn cúi người, nhéo mũi Tiêu Liên Nhi: "Đổi ý rồi sao? Muốn trao đổi bí mật với ta à?"

Thấy Tiêu Liên Nhi đứng thẳng lưng, đề phòng nhìn mình chằm chằm, Minh Triệt mỉm cười xán lạn, xoay người đi.

Góc nghiêng của hắn hoàn mỹ như vậy, nụ cười tươi đến như thế… Tiêu Liên Nhi có thể cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng của Minh Triệt. Nàng cúi thấp đầu xuống. Thôi bỏ đi, nàng không hiểu được thế giới của những cao thủ này. Nàng là Tiêu Liên Nhi, không phải Dịch Khinh Trần.

Ở biển Thương Lãng, chưa chắc không thể gặp được Thủy Thiên Giao có thể hóa hình, nhưng đan sư có thể luyện chế ra Thượng Thanh Đan cấp bảy, cấp tám thì lại cực kỳ ít. Hơn nữa, nguyên liệu luyện đan quý giá cũng không kém gì đôi cánh này.

Tu sĩ chủ trì thở dài, xem ra món này không bán được rồi.

"Ta ra giá một viên Thượng Thanh Đan cấp tám."

Giọng nói vang lên trong đại sảnh đấu giá, những người ngồi trong đó đều nhốn nháo tìm xem ai vừa ra giá. Điều mọi người quan tâm không phải là đôi cánh rơi vào tay ai, mà là không ngờ người này lại ra giá bằng một viên Thượng Thanh Đan cấp tám.

Người chủ trì mừng rỡ: "Còn ai ra giá khác không? Nếu như không còn người ra giá, mời vị đại nhân vừa rồi di chuyển đến phòng giao dịch để kiểm tra đan dược."

Lúc này, trong đại sảnh có một ông cụ râu đỏ lưỡng lự nói: "Ta ra giá hai viên Thượng Thanh Đan cấp bảy."

Người sở hữu đôi cánh ra giá khởi điểm là một viên Thượng Thanh Đan cấp bảy. Hai người mua lại ra giá tương đương nhau, làm khó tu sĩ chủ trì.

Minh Triệt thản nhiên nói: "Hai viên Thượng Thanh Đan cấp tám."

Trong phòng đấu giá lập tức xôn xao trầm trồ.

Mặc dù cấp bảy chỉ kém cấp tám một cấp nhưng chênh lệch rất nhiều về độ khó luyện chế và nguyên liệu quý hiếm.

Hàng năm, Nguyên Đạo Tông đều đưa đến Đan Tông một số lượng lớn nguyên liệu quý hiếm, mới có được mười viên đan dược cấp bảy trở lên. Để sư phụ nhà mình có thêm được một viên đan dược, các đệ tử chân truyền ở nội môn đều phải thông qua tỷ thí một cách gian khổ mới giành về được.

Không ai có đủ khả năng để cạnh tranh với Minh Triệt.

"Đan dược cao cấp không như vật phẩm khác, cần các vị đạo hữu di chuyển đến phòng giao dịch để kiểm tra đan dược, hoàn thành giao dịch."

 "Xem ra ta phải tự mình đi một chuyến. Với tu vi Nguyên Anh Trung kỳ, có lẽ Hàn Tu Văn sẽ phát hiện ra ta. Nhóc mau về đi, đừng nói với bất cứ ai rằng nhóc quen biết ta, ngoại trừ Thanh Phong!"

"Này!" Trong lòng Tiêu Liên Nhi vô cùng rối loạn. Nếu Hàn Tu Văn mà phát hiện ra hắn chắc chắn hai người sẽ đánh nhau ở đây. Liệu Minh Triệt có bị đánh thành mảnh vụn không?

Minh Triệt xoay người hỏi: "Nhóc thật sự lo lắng cho ta sao?"

Tiêu Liên Nhi gật đầu: "Huynh đừng có làm liên lụy đến ta!"

Minh Triệt chỉ vào nàng như muốn nói "Nhóc nhớ lấy cho ta", rồi lách người rời khỏi gian phòng.

Tiêu Liên Nhi muốn biết kết quả, nàng không rời đi, lười biếng uể oải ngồi xem buổi đấu giá.

Một lúc sau, gian phòng đột nhiên dao động. Trận pháp phòng ngự trong phòng phát ra một chùm ánh sáng. Một bức bình chướng bóng loáng bắn ra, bảo vệ Tiêu Liên Nhi ở bên trong.

Minh Triệt bay vào đại sảnh.

Đám tu sĩ ồ lên.

"Người trong Ma Môn dám tự tiện xông vào buổi đấu giá Thanh Dương. Giờ muốn trốn sao?"

Một vài cái bóng màu xanh tập hợp lại trên không trung, Hàn Tu Văn xuất hiện trước mặt mọi người. Gã cầm sáo trúc trong tay, thanh sam bị chân khí thổi bay phấp phới.

Minh Triệt cười lạnh: "Lấy đan dược của ta lại còn muốn cướp vật đã bán về để bán thêm lần nữa sao? Đường đường là chưởng giáo một tông sao lại không biết xấu hổ như vậy. Ngươi không ngại làm mất thân phận của mình à!"

Hàn Tu Văn tức giận nói: "Ma và Đạo vốn không chung đường. Ngươi lén vào thành Thanh Dương có âm mưu gì? Thành Thanh Dương chính là địa bàn của bản tông, sao ta có thể thả ngươi đi chứ?"

Các vị tu sĩ trong đại sảnh nhìn thấy Hàn Tu Văn đến đều dồn dập kêu lên: "Là Hàn chưởng giáo."

"Hàn chưởng giáo nói rất đúng. Đối phó với người trong Ma Môn không cần phải nói đến đạo nghĩa! Giết hắn đi!"

"Người trong Ma Môn xông vào thành Thanh Dương nhất định là có âm mưu! Không thể thả hắn đi. Mọi người cùng nhau xông lên."

Trước mắt Tiêu Liên Nhi sáng rực lên, Minh Triệt giống như một thỏi nam châm, thu hút tất cả pháp bảo pháp thuật về phía mình.

次の章へ