"Phụ thân đại nhân, con lo lắng với thực lực của bọn họ, cho dù dốc toàn lực thay nhau ra trận cũng không thể thắng được Mộc Hàn Yên." Đám người Khổng Nhân Hòa vừa đi, trong đại điện Chủ Tế đã không còn người nào khác, Quan Thanh Vân lại nói với vẻ lo lắng.
"Ta biết." Quan Tu Cẩn bình tĩnh trả lời.
"Nếu người biết, vì sao vẫn muốn mạo hiểm dùng chiêu này? Lỡ may Mộc Hàn Yên leo lên được vị trí hữu Tế Tư, muốn ép nàng ta giao ra Hồn Châu năm màu sẽ càng khó hơn." Quan Thanh Vân không hiểu.
"Ta vốn không hy vọng vào bọn họ, lần tỷ thí này con cũng tham gia." Quan Tu Cẩn khẽ mỉm cười, nói.
"Con!" Quan Thanh Vân giật mình, ngay cả đám người Khổng Nhân Hòa còn không phải đối thủ của Mộc Hàn Yên, hắn ta đi thì có ích lợi gì, chui đầu vào chỗ chết sao?
"Thanh Vân, có một chuyện mà ta chưa nói cho con biết, hôm nay con đã tu luyện thành công, lại được Nam Sơn đại nhân coi trọng nhận làm đệ tử, chuyện này cũng nên nói cho con biết rồi." Quan Tu Cẩn nói.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください