"Nếu không phải vì cứu huynh, đệ cũng sẽ không… Cũng sẽ không…"
Trần Hiểu Phong nhắm mắt, thấp giọng trấn an: "Không liên quan đến huynh, tại đệ không cẩn thận thôi. Ba người các huynh không sao thì đệ yên tâm rồi. Hề Nguyệt…"
Trần Hiểu Phong nhìn sang Hột Khê phía xa, ánh mắt mang theo vẻ khẩn cầu: "Hề Nguyệt, sau khi ta chết, phải làm phiền cậu bảo vệ đám đại ca rồi. Cầu xin cậu nhất định phải dẫn họ bình an ra khỏi rừng rậm ma thú!" Lúc đang nói chuyện, trên mặt Trần Hiểu Phong đã tái đen, cặp mắt sáng rỡ cũng dần đổi màu từ đen nhánh sang đỏ hồng.
Tuy Tấn Trạch Vũ là người bình tĩnh, nhưng lúc này cũng ngân ngấn nước mắt, run giọng mắng: "Hiểu Phong, đệ nói lung tung gì đấy! Đệ sẽ không chết đâu!"
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください