"Cha!" Lục Chỉ Hi khuỵu gối trước mặt Lục Húc Dương, vẻ mặt vừa không cam lòng vừa hoảng loạn chất vấn: "Cha, rõ ràng cha biết rừng rậm ma thú là nơi nguy hiểm và khủng khiếp cỡ nào, vì sao còn muốn con gái đến đó?"
Lục Húc Dương nhìn ả một cái, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại chẳng chứa bao nhiêu tình cảm, song lời thốt ra khỏi miệng vẫn ngập tràn yêu thương: "Chỉ Hi, cha nghe nói con đã mấy lần chịu nhục dưới tay Hề Nguyệt rồi, đúng không?"
Lục Chỉ Hi nheo mắt lại, đáy mắt hiện lên sự oán độc và hận thù sâu sắc, giọng ả cũng trở nên sắc bén, "Tên tiểu nhân đệ tiện nham hiểm Hề Nguyệt kia, hắn chỉ ỷ vào phương thuốc thượng cổ có được trong vực Phong Long mà thôi!"
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください