Nam Cung Dục chỉ chớp mắt nghi hoặc một cái, lập tức nói: "Nếu đã vậy thì chúng ta nhanh chóng vào thành Vĩnh An hỏi thăm một chút đi. Lần theo tung tích đi lại của chúng thì nhất định có thể tìm được manh mối."
Hột Khê gật đầu, trên gương mặt sáng láng lạnh lùng của cô từ từ nổi lên sát khí lạnh lẽo như băng tuyết: "Ta muốn xem rốt cuộc ai to gan dám đụng đến linh sủng của ta như thế!"
Mấy người nhanh chóng tạm biệt Gia Cát Phong và Gia Cát Khiếu Thiên, không màng tới lời giữ lại nhiệt tình của hai cha con nhà Gia Cát, nhanh chóng rời khỏi phủ thành chủ.
Chỉ là Hột Khê không ngờ cô vừa ra khỏi phủ thành chủ lại gặp ngay đại sư Nguyệt Hoa.
Hơn nữa, lúc này sắc mặt đại sư Nguyệt Hoa trắng bệch, khóe miệng ông còn đang rỉ máu, linh lực toàn thân không ổn định. Rõ ràng là ông đã bị thương nặng.
Vừa nhìn thấy Hột Khê, đại sư Nguyệt Hoa lập tức thảng thốt kêu lên: "Hề thần y, may… may quá cậu ở đây! Mau, mau đi cứu linh sủng của cậu đi!"
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください