Giờ đây, hàng mi cong dài rũ xuống che khuất đôi mắt phượng dài luôn ánh lên nét lạnh lẽo cứ thế đổ bóng phác họa trên làn da tuyết trắng, toát lên vẻ vô cùng yếu ớt và bất lực, khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ giảo hoạt linh động ngày thường, không bị vạn vật khống chế.
Nam Cung Dục nhẹ nhàng thở ra một hơi, đôi tay ôm Hột Khê siết chặt, trong lòng dâng lên sự đau lòng và thương tiếc.
"Cô nhóc này, sao lại quật cường đến như vậy?" Hắn cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nỉ non, "Vì sao không nhờ ta giúp đỡ? Vì sao không thể dựa dẫm vào ta? Ta không đáng để nàng tin tưởng sao?" Tuy nói ra những lời trách cứ nhưng trong giọng nói của hắn lại tràn ngập cưng chiều và đau lòng.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa những lọn tóc rối của cô, từ biểu cảm cho đến động tác của hắn đều giống như đang che chở bảo vật quý báu quan trọng nhất vậy.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください