Bị Tiểu Miêu Miêu đả kích nhiều lần, Hạ Ý Hạo cảm thấy mình đã không thể nói chuyện vui vẻ với Tiểu Miêu Miêu được nữa.
Dúi bó hoa hồng vào lòng Tiểu Miêu Miêu, Hạ Ý Hạo kiêu ngạo xoay người: "Nếu Thất cách cách của em tốt như thế, vậy thì em tìm Thất cách cách chơi đi, anh đi đây."
"Ấy ấy ấy…" Tiểu Miêu Miêu vội vàng kéo tay Hạ Ý Hạo lại: "Anh họ, anh đừng đi mà!"
Hạ Ý Hạo không dừng chân, vẫn tiếp tục đi lên phía trước, Tiểu Miêu Miêu níu tay anh ta lại, không cho anh ta đi.
"Anh họ, anh…"
Hạ Ý Hạo dừng bước lại, cố ý làm ra vẻ tức giận nhìn Tiểu Miêu Miêu: "Không phải em nói anh thua kém Thất cách cách của em sao?"
"Làm gì có chuyện đó?" Tiểu Miêu Miêu nói: "Tuy anh quả thật kém xa Thất cách cách."
"Hửm!" Hạ Ý Hạo kéo dài âm cuối, nhìn Tiểu Miêu Miêu với vẻ không vui. Tiểu Miêu Miêu vội vàng đổi giọng: "Nhưng trên thế giới này chỉ là một anh họ Hạ Ý Hạo, ai cũng không bì được với anh."
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください