"Bố ư?" Lúc thốt lên hai tiếng này, đôi môi anh đào của Ninh Hề Nhi nhếch lên một nụ cười tự giễu: "Lúc này ông mới biết ông là bố tôi à? Khi chửi tôi là kẻ xui xẻo, khi đuổi tôi cút đi, sao ông không nhớ tôi là con gái của ông chứ?"
Mặt Ninh Cảnh Thâm đỏ lên: "Thì đó là vì bố hiểu nhầm con mà..."
"Suy cho cùng chính là ông không tin mẹ. Mẹ yêu ông đến vậy, cả thế giới đều biết điều đó, thế nhưng ông lại cho rằng bà ấy tằng tịu với người đàn ông khác..." Nghĩ đến những điều này, Ninh Hề Nhi lại cảm thấy bất bình thay cho mẹ mình, cô đau lòng quá!
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください