Hoắc Vi Vũ cầm điện thoại Cố Hạo Đình đưa, nắm chặt trong tay. Chiếc điện thoại vẫn còn vương hơi ấm của hắn, hơi ấm mà cô mê say.
Nhìn bóng hắn xuống giường rồi ra ngoài nấu sủi cảo, lòng cô bỗng thấy chua chát. Cô không thể ngồi chờ chết được, cũng không thể trơ mắt nhìn Cố Hạo Đình bị dồn vào bước đường diệt vong.
Cô mở điện thoại của Vương Đông lên, tìm trong danh bạ xem có số Duật Nghị không. Vừa tìm thấy số liên lạc có tên là "Điện hạ", cô liền lưu ngay vào máy mình rồi giấu điện thoại trong tủ đầu giường. Sau đấy, cô đứng dậy mặc quần áo rồi ra ngoài.
Cố Hạo Đình đang bận bịu trong phòng bếp, liếc thấy bóng cô bèn bảo: "Sao không nghỉ thêm lúc nữa? Anh nấu xong sẽ gọi em mà."
Hoắc Vi Vũ nhìn đăm đăm vào bóng lưng cao lớn ấy. Bây giờ hắn chỉ mặc một chiếc áo lót bình thường, chứ không phải bộ vest cứng nhắc hay quân trang ngày thường. Lúc này hắn giống như một ông chồng dịu dàng quan tâm săn sóc vợ mình vậy. Mà hắn càng tốt, cô càng thấy buồn.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください