Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ, hơi chớp mắt, sóng ngầm thoáng vụt qua rồi lắng xuống đáy mắt đen như mực, biến thành biển khơi bao la vô bờ.
"Tôi nghe nói rất nhiều người cha muốn gả con gái cho mình, chỉ riêng khu em ở thôi đã đến mấy chục người rồi." Hắn đáp bâng quơ.
Hoắc Vi Vũ nghe ra đầu mối, trong lòng dấy lên hy vọng, bèn nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh không biết chuyện ba tôi muốn gả tôi cho anh sao?"
"Không biết, sao thế?" Cố Hạo Đình nhìn xuống cô rồi hỏi.
"Cố Hạo Đình, anh đừng lừa tôi. Tôi ghét nhất là bị lừa, nếu anh lừa gạt tôi thì tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu." Hoắc Vi Vũ nói với vẻ thận trọng.
"Ừm." Cố Hạo Đình đáp.
Hoắc Vi Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong đáy lòng lại như có sóng cuộn biển gào, cảm xúc mãnh liệt đánh thẳng vào trong đại não cô.
Cố Hạo Đình vốn dĩ không định kết hôn với cô. Cho nên hắn không thể ép buộc ba cô được. Cũng có nghĩa là cái chết của ba không có liên quan gì đến hắn.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください