Hoắc Vi Vũ ngồi lên giường, thấy chân đã lạnh buốt liền co chân rụt vào chăn.
Cô không thể ích kỉ như thế được. Vì muốn giữ lấy tình yêu của mình mà không quan tâm đến tính mạng người khác.
"Cố Hạo Đình, em mới từ Toà án Quân sự về, vẫn chưa lấy lại tinh thần, mọi chuyện xảy ra gấp gáp quá." Hoắc Vi Vũ khe khẽ giãi bày.
"Em lo ông nội anh sẽ không đồng ý sao?" Cố Hạo Đình dò hỏi.
"Ông nội anh luôn mong muốn anh tìm được một cô gái tuyệt vời nhất, hoàn hảo nhất." Hoắc Vi Vũ giải thích.
"Em yên tâm đi. Cho dù ông phản đối thì anh vẫn sẽ cưới em. Anh không phải người dựa dẫm vào ông mới có thể sống được." Cố Hạo Đình ngạo mạn nói.
Mắt Hoắc Vi Vũ ươn ướt, lông mi khẽ run, khóe miệng nhếch lên.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください