webnovel

Chương 28: Đã hết máy, vui lòng chờ

編集者: Nguyetmai

Nhưng những người chơi đứng xem ngày hôm nay không giống lúc trước, mỗi người đứng xếp hàng sau lưng một người chơi, giống như đã giao hẹn đàng hoàng vậy.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Cậu ta nhìn lên tấm bảng đen:

"Thời gian gần đây quán được nhiều người ủng hộ, khi hết máy quý khách vui lòng xếp hàng chờ."

Cậu ta chỉ vào tấm bảng đen, buồn bực nói:

"Ông chủ, giờ tới mức phải xếp hàng cơ à?"

Phương Khải cười đáp:

"Tôi cũng hết cách rồi, nhiều người quá!"

Được rồi, xếp thì xếp! Tịch Kỳ buồn bực không thôi. Không thể gây chuyện ở quán được, chẳng xếp hàng thì làm được gì?

"Ông chủ, hết máy rồi hả?"

Ông anh ria mép ngày hôm qua vừa đi vào đã sững sờ. Không chỉ hết máy, mà ngay cả vị trí xếp sau mấy người đang chơi cũng sắp kín chỗ rồi.

Thanh niên ria mép cười khổ, nói:

"Ông chủ, tôi thấy anh sắp phải mở rộng quy mô của quán rồi đó."

Phương Khải đáp với vẻ đắng lòng:

"Tôi cũng thấy vậy, chính tôi còn không có máy chơi đây."

"Ông chủ, khi nào thì cậu lắp thêm máy vậy?"

Không chỉ là thanh niên ria mép, đám khách quen như Lương Thạch cũng bắt đầu lo lắng vấn đề này.

Cũng may tuy có nhiều người trong cửa hàng nhưng mọi người đều chấp hành quy định, bởi vậy bầu không khí trong quán vẫn rất tốt, điều này khiến Phương Khải cảm thấy an tâm.

"Chắc cỡ mấy ngày nữa thôi."

"Vậy thì tốt rồi!"

Lương Thạch nhìn cảnh người xếp hàng kín cả quán mà cảm thấy đau đầu theo.

Không lâu sau, Tịch Kỳ đã nhận ra chủ đề mọi người trong quán thảo luận khác với mọi khi. Mọi người nhắc tới mấy từ ngữ mới như "bản điện ảnh", "Alice", cậu ta vội vàng hỏi:

"Ông chủ, có game mới hả?"

Phương Khải lắc đầu, chỉ lên dòng thứ hai ghi trên tấm bảng đen.

2. Giá tiền sử dụng máy vi tính: 2 linh tinh/tiếng. Kích hoạt tài khoản game Resident Evil 1: 5 linh tinh. Mua phim điện ảnh Resident Evil 1 3 linh tinh. Thời gian sử dụng máy vi tính cao nhất: 6 tiếng/người/ngày.

"Ghi vậy đủ để cậu hiểu rồi chứ?"

"Bản điện ảnh?"

Tịch Kỳ nhìn Phương Khải với ánh mắt nghi hoặc, có vẻ cậu ta cảm thấy hứng thú với thứ mới lạ này: "Món gì mới mẻ vậy?"

Phương Khải giải thích cụ thể:

"Câu chuyện trong game diễn ra ở ngoại ô thành phố Racoon, còn trong phim thì mọi chuyện diễn ra trong thành phố Racoon. Nhưng phim thì chỉ xem được thôi, không tự chơi được đâu."

"Chỉ có thể xem mọi điều xảy ra với nhóm nhân vật chính sao?" Tịch Kỳ ngờ vực nói. "Vậy thì có gì thú vị? Tự chơi chẳng phải sẽ hay hơn sao?"

Tịch Kỳ cảm thấy phiên bản phim này dường như không có gì thú vị cả, vì vậy không muốn hỏi gì thêm.

Đúng lúc này, một thiếu niên mặt vuông chữ điền đứng cạnh cậu ta thốt lên:

"Tống Thanh Phong đang giết rắn khổng lồ! Ối mẹ ơi! Con rắn kia to quá!"

Trước đây đám người Tống Thanh Phong đều đang kẹt lại ở chỗ Hunter, khiến việc thúc đẩy cốt truyện bị chậm lại. Nhưng sau khi kỹ thuật chiến đấu được tăng cao, cuối cùng mọi người cũng đã đã đẩy nhanh được tiết tấu, đồng thời dần dần giải quyết được đám Hunter khó nhằn kia.

"Xem ra không bao lâu nữa, mình cũng có thể phá đảo rồi!"

Tống Thanh Phong kích động nghĩ.

Trên màn hình của Tống Thanh Phong, cậu ta đang đối mặt với một con rắn khổng lồ (Yawn). Miệng con quái vật này rộng hơn vai người. Không cần nghĩ cũng biết nó chỉ cần tợp một cái là có thể nuốt chửng cả một người. Tống Thanh Phong đang liên tục tránh né đòn tấn công của Yawn, vô cùng bình tĩnh.

"Trình độ này, phỏng chừng là chẳng ai đọ nổi đâu nhỉ?"

Một tên võ giả trẻ tuổi tặc lưỡi, thở dài nói.

Tên võ giả này khá lạ mặt, hôm nay hẳn là lần đầu tiên tới quán.

"Chú em thì biết gì. Ông chủ làm thịt Bạo Chúa còn không bị thương, Tống Thanh Phong đã bị đuôi rắn đập trúng rồi. So ra rõ là không bằng ông chủ."

Người lên tiếng chính là võ giả Hắc Hùng cao to đen hôi cùng nhóm với Hắc Đại, gã từng được xem trận chiến Phương Khải giết Bạo Chúa.

"Ông chủ lợi hại vậy thật sao?"

Võ giả kia tỏ ý không tin. Sau lần lỡ trúng chiêu kia, vị tên Tống Thanh Phong trước mặt này đã né được mọi đòn tấn công của con mãng xà một cách vô cùng khéo léo, quả thực khiến người ta kinh ngạc.

"Theo tôi thấy cứ tiếp tục như vậy, đợi khi Tống Thanh Phong gặp phải tên Bạo Chúa gì đó hẳn là cũng sẽ không bị thương."

Người lên tiếng là một tên newbie mới chơi Resident Evil từ hôm qua, học cùng lớp với Tống Thanh Phong nên hiểu khá rõ về cậu ta:

"Tống huynh là thiên tài của học phủ Lăng Vân, thực lực ít nhất cũng nằm trong năm người hàng đầu. Trò chơi này sao có thể làm khó Tống huynh được?"

"Chứ còn gì nữa. Chẳng lẽ anh không thấy Tống Thanh Phong dùng dao găm giết Hunter ngày càng dễ dàng sao!"

"Ồ… mấy người mau nhìn cô gái kia kìa."

Một đệ tử học viện Lăng Vân khác hú lên:

"Hình như đó là đàn chị viện chữ Huyền, theo tiến độ hiện giờ thì chắc cũng sắp gặp Yawn rồi nhỉ?"

Tịch Kỳ bỗng dưng muốn khóc, ghen tị nói:

"Sao mới qua một ngày mà ai cũng dùng dao găm giết Hunter hết rồi?"

Phải biết bọn họ vừa mới tiêu diệt được con Boss đầu tiên mà thôi!

"Nhưng mà… ông chủ cũng chơi trò này hả?"

Có vẻ như anh trai ria mép đã nghe được tin này từ cuộc nói chuyện của những người khác, gã có phần ngạc nhiên.

"Tôi tự chơi lẽ nào là chuyện lạ lắm à?" Phương Khải hơi buồn cười đáp. "Có điều mấy ngày nay đông khách quá, tôi chỉ chơi được một lúc khi sáng sớm hoặc buổi tối có ít người thôi."

Chỉ khi sáng sớm hoặc tối muộn mới có máy trống, những thời gian khác cả quán đều kín chỗ.

Đương nhiên, hắn sẽ không khai rằng sau khi đóng cửa bản thân sẽ còn chơi thêm một lúc.

Thanh niên ria mép không cam lòng, hỏi:

"Cậu thật sự không cân nhắc đến chuyện bán máy vi tính hả?"

Phương Khải cười nhạt, lắc đầu.

"Đột nhiên tôi lại không muốn rời khỏi thành Cửu Hoa. Cậu có thể bật mí xíu được không, về sau còn có Resident Evil 2 chứ?"

Gã cười khổ nói.

Phương Khải đáp:

"Đương nhiên là có."

"Khi nào vậy?"

Nghe được câu nói này của Phương Khải, đám Lương Thạch, Tịch Kỳ đều chú ý về phía này.

Phương Khải chỉ lên đỉnh đầu:

"Hỏi trên kia."

"Hỏi ông trời ấy hả?"

Lương Thạch dở khóc dở cười.

***

Vốn dĩ, có nhiều người đứng quanh xem Tống Thanh Phong nhất. Giờ sắp tới thời điểm hết giờ chơi, bọn họ bắt đầu chia ra tự chọn chỗ để xếp hàng. Cuối cùng thành ra không còn ai đứng sau lưng Tống Thanh Phong cả.

"Mấy người Tống Thanh Phong cũng sắp hết giờ rồi hả?"

Khi Tịch Kỳ tới, có không ít người đang chờ đám Tống Thanh Phong nghỉ chơi. Cậu ta chỉ vào đám người Tống Thanh Phong, hỏi Phương Khải:

"Ông chủ, họ còn bao lâu nữa?"

Phương Khải nhìn đồng hồ:

"Một phút."

"Anh không hỏi thì chết hả?"

Lâm Thiệu vừa nghe nói sắp hết giờ chơi, lập tức nổi khùng.

"Không muốn nghỉ chơi hả? Hay là tôi thu lại câu vừa rồi nha?"

Tịch Kỳ vui vẻ cười không ngậm nổi miệng.

"Chim cút đi!"

Mặt Lâm Thiệu đen sì, không lâu sau thì cậu ta thoát khỏi trò chơi, rời ghế. Đám người Tịch Kỳ cười lớn, vội vàng ngồi vào như thể sợ có ai cướp mất máy.

Sau đó cậu ta cười châm chọc đám Tống Thanh Phong:

"Hẹn gặp lại, lêu lêu!"

"Té đi!"

Tịch Kỳ dẫn không dưới mười người tới quán. Đương nhiên, một nửa trong số đó chỉ hiếu kỳ tới xem cái quán bé xíu này thần kỳ ở chỗ nào, tạm thời không có ý định chơi. Bởi vậy cả đám đều đứng sau xem mấy người Tịch Kỳ chơi game.

Đám Tịch Kỳ vừa lên máy là lập tức khởi động trò chơi, giới thiệu trôi chảy cho mấy thiếu niên đứng phía sau:

"Thấy không hả, thứ trong tay tôi gọi là súng lục, uy lực gần tương đương với võ kỹ của bậc võ sư. Chỉ cần một phát là có thể bắn xuyên sọ kẻ địch, quan trọng nhất là tốc độ cực nhanh…"

"Bọn này đã đã lấy được Magnum cả rồi. Một khẩu súng lục găm võ sĩ mà cũng to mồm khoe khoang…"

Lúc này Lâm Thiệu vẫn chưa đi, nghe thấy Tịch Kỳ nói vậy thì lẩm bẩm vài câu.

Tịch Kỳ thiếu chút nữa đã phun máu lên màn hình, mặt cậu ta đen thui lại:

"Không phải mấy người rời máy cả rồi à? Sao còn chưa biến vậy?"

Hứa Lạc cười tươi như hoa, nói:

"Hết giờ chơi rồi thì không cho chúng tôi đứng xem chắc? Ông chủ cũng đâu ra quy định là không cho đứng xem?"

Tịch Kỳ xụ mặt xuống:

"Rồi rồi rồi! Xem ghê gớm chưa kìa! Tôi không tin khi mới chơi mấy người không như vậy!"

"Ở đây có vẻ đông người ghê…"

Khi đi theo Nạp Lan Minh Tuyết tiến vào cửa tiệm nhỏ chẳng đáng chú ý này, Lam Yên cũng thoáng giật mình.

Điểm quan trọng nhất chính là, sau khi hai cô vào cửa không có ai đi tới đón tiếp cả. Những vị khách khác túm tụm lại một chỗ, không biết đang làm gì. Ông chủ thì đứng nói chuyện phiếm với người chơi. Nhưng điều kỳ lạ chính là, nơi đây không khiến người ta cảm thấy loạn.

Chỉ đơn thuần là rất đông khách thôi.

Vẻ mặt của Nạp Lan Minh Tuyết vô cùng bình thản. Tầm mắt cô rơi vào tấm bảng đen nhỏ đặt trước cửa.

"Một nơi thật thú vị."

"Người không cảm thấy rất lạ sao?"

Lam Yên không tài nào hiểu nổi, cô ta cũng đang đọc những quy định ghi trên tấm bảng đen cùng Nạp Lan Minh Tuyết.

Muốn thử một lần cũng tốn vài viên linh tinh, giá đắt cắt cổ như vậy mà còn dám viết: "Thích chơi thì chơi, không chơi thì đi"?

Điều kỳ lạ hơn chính là: thế mà vẫn có nhiều người đổ xô tới đây như vậy.

"Người xem kìa, đó là đệ tử học phủ Lăng Vân?"

Lam Yên trợn tròn hai mắt, tỏ vẻ kinh ngạc:

"Lẽ nào chỗ mà bọn họ nói tới chính là nơi này?"

Sao quán nhỏ này lại có năng lực lớn như vậy được? Cô không nghĩ ra biện pháp nào ngoài cách ông chủ sử dụng những tà thuật cấm mê hoặc lòng người.

Nhưng tiệm này sắp xếp gọn gàng, khoa học, thực sự không nhìn ra nổi điểm quỷ dị nào.

Cô ta khinh thường nói:

"Xí, nơi bé xíu này đúng là thiếu đẳng cấp."

Hiển nhiên là Phương Khải cũng nhận ra có người đi vào trong quán. Đi ở phía trước là một cô gái cao gầy mặc đồ trắng. Cô gái đó đẹp thì có đẹp, nhưng lại vô thức tỏa ra bầu không khí lạnh lẽo, khiến người khác cảm thấy khó gần.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Phương Khải đã có cảm giác: thân phận của cô gái này không hề tầm thường.

Nhưng ấn tượng của Phương Khải về cô ta hoàn toàn khác với đám người Tống Thanh Phong.

Có lẽ, điều này cũng giống như sự khác biệt giữa trăng và sao trời vậy.

Khi vừa vào cửa, cô không tập trung nhìn vào một chỗ mà là đưa mắt quan sát toàn bộ tình hình trong quán. Bao gồm cả đám người Tống Thanh Phong có thái độ rất ôn hòa với Phương Khải, đám Tịch Kỳ đang tập trung chơi game, còn cả Phương Khải đang bình tĩnh nằm trên ghế thái sư nữa.

"Cô gái này… không đơn giản nha!"

Thanh niên ria mép nhận định, sau đó nhỏ giọng nói:

"E rằng cô ta tới đây không có ý tốt."

Phương Khải nhún vai, bật cười nói:

"Ở trong quán của tôi, ngoài tôi là ông chủ ra thì thường chỉ có một loại người khác mà thôi."

"Cô chơi trò chơi hả? Hay xem phim? Thật xin lỗi, hết máy mất rồi!"

Trông Phương Khải vẫn rất bình tĩnh.

"Nếu như muốn thử, quý khách vui lòng chờ thêm một lát."

Sắc mặt Lam Yên trầm xuống, cô ta chưa từng gặp một tên chủ quán nào thế này cả.

Huống chi giá cả ở đây cao như vậy chỉ là để… chơi trò chơi?

Đã thế còn để các cô chờ?

Anh ta dám bắt người nhà Nạp Lan chờ?

次の章へ