Có điều, rõ ràng là bây giờ Aurora vẫn chưa cảm thấy mình sai. Cô nhăn mày, cảm thấy cực kỳ khó chịu vì bị ngắt lời, bèn lập tức trừng mắt với Lâm Thịnh.
"Sao hả? Cậu có ý kiến à? Tôi không thích người ta ngắt lời mình khi đang nói chuyện, sau này cậu phải nhớ kỹ đó." Cô nghiêm túc nói từng chữ một.
"Tôi nể mặt mẹ nên không trừng phạt cô, bây giờ cô quay về nơi mình đến được rồi đấy." Lâm Thịnh tiện tay ném một tấm thẻ trong suốt ra. Đó là tấm thẻ chứa mười nghìn kim tệ, nghe mẹ nói là tiền do đối phương tài trợ. Cậu vứt nó xuống trước mặt Aurora.
"Đây là mười nghìn kim tệ của cô, bây giờ cô có thể đi rồi." Cậu chán nản xua xua tay.
Bây giờ thời gian nghiên cứu của cậu còn không có, đâu rảnh chơi trò đấu võ miệng với một cô nhóc chưa trưởng thành như cô.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください