Cát Cúc Hoa đang nhắm đến số tiền một triệu tệ thì nghe thấy cô nói không muốn di dân, như vậy chẳng phải sẽ thiếu đi hai trăm nghìn sao? Bà ta liền đứng bật dậy: "Mày bị ngu hả? Di dân có thể ăn uống đầy đủ, một mình mày ở đây làm gì?"
"Mẹ, nếu như con đi rồi, sẽ không có ai giúp đỡ hai cha con Hắc Ngưu nữa. Cậu bé Thiết Ngưu đáng thương như vậy, con cũng đã đồng ý sẽ không bỏ rơi cậu bé rồi, làm sao mà đi được chứ?"
"..."
Hóa ra là vì hai cha con nhà kia!
Cát Cúc Hoa không nhịn được mà rất muốn mắng cô là đồ ngu. Người khác sống chết liên quan gì đến bọn họ? Nhưng rồi bà ta chợt nghĩ lại, hai cha con Hắc Ngưu cũng có thể tính là nhân khẩu. Chẳng phải vậy là lại được thêm bốn trăm nghìn nữa sao?
Một triệu tệ so với một triệu bốn trăm nghìn tệ, nếu không phải kẻ ngốc thì chắc chắn sẽ chọn một triệu bốn trăm nghìn tệ chứ nhỉ?
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください