Hoắc Vân Thâm nghe cô nói mà trong lòng thấy căng thẳng. Không lẽ cô lại giấu anh đi đánh nhau?
"Không…không làm gì cả?"
Cảnh Hi nhận ra mình vừa lỡ miệng, da đầu liền tê dại.
"Em qua đây, thành thật khai báo cho anh biết."
Hoắc Vân Thâm túm vai cô, kéo cô ra ngoài phòng bệnh. Anh phải cẩn thận tra hỏi mới được.
"Em thật sự không làm gì mà chồng. Được rồi, được rồi. Em nói. Em chỉ đánh một cô gái."
"Em còn đánh người? Cảnh Hi, em có biết tình trạng hiện giờ của mình không hả? Lại còn đi đánh nhau!"
Hoắc Vân Thâm nghe cô nói thì càng thấy mình không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Cảnh Hi đã bị kéo ra ngoài. Hoắc Nhị Kỳ thấy tình cảm của em trai với em dâu tốt như vậy thì rất hâm mộ. Ở trong lòng cô, ngoại trừ lời chúc phúc dành cho bọn họ còn xen kẽ cả cảm giác cô đơn, buồn thương cho chính mình.
Trong mấy chị em nhà họ Hoắc, chắc cô là kẻ thất bại nhất!
Kết hôn sớm nhất, nhưng cuối cùng chẳng còn gì cả.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください