Hứa Hi Ngôn đi theo sau, đứng cách bà không xa hỏi: "Nói đi, tóm lại bà muốn nói gì? Vì sao đột nhiên lại nhắc đến mẹ tôi?"
Trần Vân Lộ liếc nhìn xung quanh, thấy không có người qua lại liền nói: "Cảnh Hi, cô có biết vì sao ba của Vân Thâm lại trúng gió ngã bệnh không?"
Hứa Hi Ngôn nhìn bà bằng ánh mắt hoài nghi, hỏi lại: "Sao tôi biết được?"
Trần Vân Lộ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt thâm sâu, sau đó nói từng chữ một với cô: "Chính là vì mẹ của cô hại đó."
Vì mẹ cô hại?
Sao có thể?
Hứa Hi Ngôn giống như nghe được một câu chuyện cười vậy, chẳng tỏ rõ thái độ nói: "Mẹ của tôi chết rất nhiều năm trước rồi, chẳng lẽ là âm hồn của mẹ tôi ám ông Hoắc Chấn ngã bệnh sao?"
"Tôi biết cô không tin. Nhưng sự thật chính là như vậy. Nếu không phải đến bước đường hôm nay, tôi cũng sẽ không vạch áo cho người xem lưng đâu."
Sau khi Hứa Hi Ngôn nghe hết những hồi ức và lý giải của Trần Vân Lộ thì trong đầu rối như mớ bòng bong.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください