Anh đắp kín chăn cho cô. Mãi đến khi cả người cô toát mồ hôi đầm đìa thì cơn sốt mới dần hạ xuống.
Anh lại lấy nước ấm đến, nhúng ướt khăn bông rồi lau mồ hôi trên người cô, sau đó lại thay cho cô một bộ đồ sạch sẽ.
Sau khi hạ sốt, cuối cùng Hứa Hi Ngôn cũng có thể ngủ ngon giấc trên giường. Hoắc Vân Thâm nắm lấy tay của cô, yên lặng ở bên.
Anh biết như thế này không tốt, anh không nên tham lam quyến luyến lấy hơi thở của cô. Vậy nên, anh chỉ có thể tự lừa mình dối người rằng chỉ cần một giây một khắc được ở bên cô là anh đã đủ mãn nguyện rồi, cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi cũng được.
Anh chăm sóc cô cả đêm, đến khi trời sắp sáng, mới rời khỏi căn hộ 102 trong sự luyến tiếc không rời.
Khi mặt trời lên cao, Hứa Hi Ngôn tỉnh lại. Lúc này, đầu cô không còn đau nữa, tinh thần cũng thông suốt hơn rất nhiều, cơ thể cũng đỡ nhức mỏi hơn. Ngoại trừ cảm thấy hơi nghẹt mũi khó thở thì những triệu chứng khác đều đã thuyên giảm.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください