Không đợi anh trả lời, Hứa Hi Ngôn đã đứng lên, đi về hướng nhà bếp: "Nói đi, anh muốn ăn gì?"
"Mì! Vẫn muốn ăn mì."
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm nhìn theo bóng lưng cô, Hứa Hi Ngôn đáp lại anh bằng một nụ cười tươi ấm áp: "Ừ, chờ tôi mười phút là xong."
Trong vòng mười phút, cô đã nấu xong hai tô mì thịt hầm, hai người họ vui vẻ cùng nhau dùng bữa tối.
Hoàn cảnh này thật sự rất hợp với một câu tục ngữ, đó là "Có tình, uống ước cũng no".
Hoắc Vân Thâm cảm thấy, chỉ cần ở bên cạnh Hứa Hi Ngôn, dù ăn gì cũng không quan trọng. Thậm chí cô cho anh uống nước lã không thôi, anh cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào.
Tối nay anh không cần châm cứu, chỉ cần xoa bóp một chút là được.
Hai người chúc nhau ngủ ngon, Hứa Hi Ngôn trở về căn hộ của mình, thời gian dư ra dùng để lên mạng viết tiểu thuyết.
webnovel.com で好きな作者や翻訳者を応援してください